古诗词

武当歌

王世贞

黑帝不卧玄冥宫,再佐真人燕蓟中。hēi dì bù wò xuán míng gōng,zài zuǒ zhēn rén yàn jì zhōng。
乾坤道尽出壬午,日月重朗开屯蒙。qián kūn dào jǐn chū rén wǔ,rì yuè zhòng lǎng kāi tún méng。
人间大小七十战,一胜业已归神功。rén jiān dà xiǎo qī shí zhàn,yī shèng yè yǐ guī shén gōng。
久从北极受尊号,却向西方称寓公。jiǔ cóng běi jí shòu zūn hào,què xiàng xī fāng chēng yù gōng。
武当万古郁未吐,得吐居然压华嵩。wǔ dāng wàn gǔ yù wèi tǔ,dé tǔ jū rán yā huá sōng。
是时岂独疲荆襄,雍豫梁益皆为忙。shì shí qǐ dú pí jīng xiāng,yōng yù liáng yì jiē wèi máng。
少府如流下白撰,蜀江截云排豫章。shǎo fǔ rú liú xià bái zhuàn,shǔ jiāng jié yún pái yù zhāng。
太和绝顶化城似,玉虚仿佛秦阿房。tài hé jué dǐng huà chéng shì,yù xū fǎng fú qín ā fáng。
南岩宏奇紫霞丽,甘泉九成差可当。nán yán hóng qí zǐ xiá lì,gān quán jiǔ chéng chà kě dāng。
十年二百万人力,一一舍置空山傍。shí nián èr bǎi wàn rén lì,yī yī shě zhì kōng shān bàng。
呜呼英雄御世故多术,卜鬼探符皆恍忽。wū hū yīng xióng yù shì gù duō shù,bo guǐ tàn fú jiē huǎng hū。
不闻成祖帝王须,曾借玄天师相发。bù wén chéng zǔ dì wáng xū,céng jiè xuán tiān shī xiāng fā。
汉武空邀王母过,高真不显宋宣和。hàn wǔ kōng yāo wáng mǔ guò,gāo zhēn bù xiǎn sòng xuān hé。
功名虽盛毋乃晚,混沌时来当柰何。gōng míng suī shèng wú nǎi wǎn,hùn dùn shí lái dāng nài hé。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

题画

王世贞

来时桃花口,流水二三尺。lái shí táo huā kǒu,liú shuǐ èr sān chǐ。
一夜春雨生,淼漫归不得。yī yè chūn yǔ shēng,miǎo màn guī bù dé。

题画

王世贞

孤蓬知乍风,寒压澄江钓。gū péng zhī zhà fēng,hán yā chéng jiāng diào。
不见石室人,万树传清啸。bù jiàn shí shì rén,wàn shù chuán qīng xiào。

题画

王世贞

爱此山中居,清阴满萝薜。ài cǐ shān zhōng jū,qīng yīn mǎn luó bì。
饱饭无所为,石上坐秋色。bǎo fàn wú suǒ wèi,shí shàng zuò qiū sè。

题画

王世贞

手自斟浊醪,醉卧泉声里。shǒu zì zhēn zhuó láo,zuì wò quán shēng lǐ。
月午醒始知,微风落松子。yuè wǔ xǐng shǐ zhī,wēi fēng luò sōng zi。

癸丑余以避地吴中登阊阖行战地怅然有感

王世贞

北风吹海色,飞上姑苏台。běi fēng chuī hǎi sè,fēi shàng gū sū tái。
欲问吴王事,秋深麋鹿哀。yù wèn wú wáng shì,qiū shēn mí lù āi。

出门

王世贞

出门见青山,殷勤尽一别。chū mén jiàn qīng shān,yīn qín jǐn yī bié。
尔自知吾心,悠然竟无答。ěr zì zhī wú xīn,yōu rán jìng wú dá。

出门

王世贞

稚子牵衣裾,仓皇问何事。zhì zi qiān yī jū,cāng huáng wèn hé shì。
芍药春尚花,官今去还未。sháo yào chūn shàng huā,guān jīn qù hái wèi。

人日偶题

王世贞

人日江南好,风光梅柳新。rén rì jiāng nán hǎo,fēng guāng méi liǔ xīn。
谁将故园日,乞取去年人。shuí jiāng gù yuán rì,qǐ qǔ qù nián rén。

人日偶题

王世贞

出门看冰雪,峨峨大地厚。chū mén kàn bīng xuě,é é dà dì hòu。
一夜东风吹,宛然五杨柳。yī yè dōng fēng chuī,wǎn rán wǔ yáng liǔ。

人日偶题

王世贞

谁家采桑女,貂韐双金钿。shuí jiā cǎi sāng nǚ,diāo gé shuāng jīn diàn。
朱颜怕雨雪,人日拜新年。zhū yán pà yǔ xuě,rén rì bài xīn nián。

人日偶题

王世贞

平生徐与李,南北共飘零。píng shēng xú yǔ lǐ,nán běi gòng piāo líng。
北极逢人日,南天指使星。běi jí féng rén rì,nán tiān zhǐ shǐ xīng。

阻风桃源

王世贞

小驿维梢坐,来帆自若飞。xiǎo yì wéi shāo zuò,lái fān zì ruò fēi。
不堪游兴尽,欲作向南归。bù kān yóu xīng jǐn,yù zuò xiàng nán guī。

宫怨

王世贞

昨夜君王来,守宫辞残血。zuó yè jūn wáng lái,shǒu gōng cí cán xuè。
欢至方识愁,玉阶盻春月。huān zhì fāng shí chóu,yù jiē xì chūn yuè。

宫怨

王世贞

小日苎罗溪,红颜不自持。xiǎo rì zhù luó xī,hóng yán bù zì chí。
入宫知见妒,无地着蛾眉。rù gōng zhī jiàn dù,wú dì zhe é méi。

林公不食书此恼之

王世贞

野夫饱饭罢,散发卧南窗。yě fū bǎo fàn bà,sàn fā wò nán chuāng。
亦作降心计,无心可待降。yì zuò jiàng xīn jì,wú xīn kě dài jiàng。