古诗词

王明佐北归颇责买山之资因述长句二十四韵凡二百四十言

王世贞

王生裂繻后,西行入咸阳。wáng shēng liè xū hòu,xī xíng rù xián yáng。
使气平津邸,纵横剧孟场。shǐ qì píng jīn dǐ,zòng héng jù mèng chǎng。
一朝顿错莫,万事皆摧藏。yī cháo dùn cuò mò,wàn shì jiē cuī cáng。
下客弹蒯铗,群臣和柏梁。xià kè dàn kuǎi jiá,qún chén hé bǎi liáng。
方朔饥欲死,次公醒而狂。fāng shuò jī yù sǐ,cì gōng xǐng ér kuáng。
颇自夸鹦鹉,徒能惜鹔鹴。pǒ zì kuā yīng wǔ,tú néng xī sù shuāng。
时时傍黄射,卒卒付阳昌。shí shí bàng huáng shè,zú zú fù yáng chāng。
因尔动秋兴,翻然归故乡。yīn ěr dòng qiū xīng,fān rán guī gù xiāng。
荜门栖倦雀,蓬室掩寒螀。bì mén qī juàn què,péng shì yǎn hán jiāng。
长统无乐志,安仁有悼亡。zhǎng tǒng wú lè zhì,ān rén yǒu dào wáng。
虚开蒋诩径,谁拜庞公床。xū kāi jiǎng xǔ jìng,shuí bài páng gōng chuáng。
床■寒自老,径迹雨仍荒。chuáng hán zì lǎo,jìng jì yǔ réng huāng。
羞涩囊中玉,牢骚镜里霜。xiū sè náng zhōng yù,láo sāo jìng lǐ shuāng。
笔花还梦夺,词草欲愁忘。bǐ huā hái mèng duó,cí cǎo yù chóu wàng。
项领早暮变,襟裾岁月长。xiàng lǐng zǎo mù biàn,jīn jū suì yuè zhǎng。
何人借颜色,何地著文章。hé rén jiè yán sè,hé dì zhù wén zhāng。
昔忝秋卿署,论交燕市傍。xī tiǎn qiū qīng shǔ,lùn jiāo yàn shì bàng。
眼底互青白,舌在各雌黄。yǎn dǐ hù qīng bái,shé zài gè cí huáng。
两奇不相下,众咻安得详。liǎng qí bù xiāng xià,zhòng xiū ān dé xiáng。
微官成弃置,归色斗凄凉。wēi guān chéng qì zhì,guī sè dòu qī liáng。
自乏监河粟,难容剡下装。zì fá jiān hé sù,nán róng shàn xià zhuāng。
余诚愧公业,尔误许君房。yú chéng kuì gōng yè,ěr wù xǔ jūn fáng。
鲋辙沾虽易,蜗涎割更妨。fù zhé zhān suī yì,wō xián gē gèng fáng。
感恩与知已,天地渐茫茫。gǎn ēn yǔ zhī yǐ,tiān dì jiàn máng máng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

花气无不薰,偏与红妆娆。huā qì wú bù xūn,piān yǔ hóng zhuāng ráo。
夜分乍解衣,宛是收香鸟。yè fēn zhà jiě yī,wǎn shì shōu xiāng niǎo。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

不可无此君,种得百千个。bù kě wú cǐ jūn,zhǒng dé bǎi qiān gè。
试与较风流,此君可无我。shì yǔ jiào fēng liú,cǐ jūn kě wú wǒ。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

下有在藻鱼,上有啅花雀。xià yǒu zài zǎo yú,shàng yǒu zhuó huā què。
历历如镜中,时时与心约。lì lì rú jìng zhōng,shí shí yǔ xīn yuē。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

谢庭凡几树,羯末与封胡。xiè tíng fán jǐ shù,jié mò yǔ fēng hú。
何似琅琊邸,亭亭玉十株。hé shì láng yá dǐ,tíng tíng yù shí zhū。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

纵呼误游磴,胜事无不真。zòng hū wù yóu dèng,shèng shì wú bù zhēn。
惟嫌入山客,唤作出山人。wéi xián rù shān kè,huàn zuò chū shān rén。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

李白媚杨白,浪夸春雪香。lǐ bái mèi yáng bái,làng kuā chūn xuě xiāng。
除却江家女,谁花可得当。chú què jiāng jiā nǚ,shuí huā kě dé dāng。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

客但憩此亭,饱看山色足。kè dàn qì cǐ tíng,bǎo kàn shān sè zú。
若更入山深,宁知真面目。ruò gèng rù shān shēn,níng zhī zhēn miàn mù。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

镜收远近观,毂绾往来路。jìng shōu yuǎn jìn guān,gǔ wǎn wǎng lái lù。
至此即命觞,徘徊不忍度。zhì cǐ jí mìng shāng,pái huái bù rěn dù。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

峰势若簪云,云根何太低。fēng shì ruò zān yún,yún gēn hé tài dī。
记得文登路,如绵衬马蹄。jì dé wén dēng lù,rú mián chèn mǎ tí。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

五夜钟欲残,群星堕如雨。wǔ yè zhōng yù cán,qún xīng duò rú yǔ。
化为濑中石,欲飞不得去。huà wèi lài zhōng shí,yù fēi bù dé qù。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

澄澄一泓水,那得吐光怪。chéng chéng yī hóng shuǐ,nà dé tǔ guāng guài。
山人七寸钵,尚有神龙在。shān rén qī cùn bō,shàng yǒu shén lóng zài。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

商山千年菌,一朝化为石。shāng shān qiān nián jūn,yī cháo huà wèi shí。
莫令鲍靓过,截作中时食。mò lìng bào jìng guò,jié zuò zhōng shí shí。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

茅山陶隐居,自爱山云白。máo shān táo yǐn jū,zì ài shān yún bái。
莫言难赠君,于今已成石。mò yán nán zèng jūn,yú jīn yǐ chéng shí。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

轮囷一片峰,宛如黑云吐。lún qūn yī piàn fēng,wǎn rú hēi yún tǔ。
犹疑肤寸合,解作人间雨。yóu yí fū cùn hé,jiě zuò rén jiān yǔ。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

阴森石欲搏,曲跃津难渡。yīn sēn shí yù bó,qū yuè jīn nán dù。
欲留不敢留,一去一回顾。yù liú bù gǎn liú,yī qù yī huí gù。