古诗词

王明佐北归颇责买山之资因述长句二十四韵凡二百四十言

王世贞

王生裂繻后,西行入咸阳。wáng shēng liè xū hòu,xī xíng rù xián yáng。
使气平津邸,纵横剧孟场。shǐ qì píng jīn dǐ,zòng héng jù mèng chǎng。
一朝顿错莫,万事皆摧藏。yī cháo dùn cuò mò,wàn shì jiē cuī cáng。
下客弹蒯铗,群臣和柏梁。xià kè dàn kuǎi jiá,qún chén hé bǎi liáng。
方朔饥欲死,次公醒而狂。fāng shuò jī yù sǐ,cì gōng xǐng ér kuáng。
颇自夸鹦鹉,徒能惜鹔鹴。pǒ zì kuā yīng wǔ,tú néng xī sù shuāng。
时时傍黄射,卒卒付阳昌。shí shí bàng huáng shè,zú zú fù yáng chāng。
因尔动秋兴,翻然归故乡。yīn ěr dòng qiū xīng,fān rán guī gù xiāng。
荜门栖倦雀,蓬室掩寒螀。bì mén qī juàn què,péng shì yǎn hán jiāng。
长统无乐志,安仁有悼亡。zhǎng tǒng wú lè zhì,ān rén yǒu dào wáng。
虚开蒋诩径,谁拜庞公床。xū kāi jiǎng xǔ jìng,shuí bài páng gōng chuáng。
床■寒自老,径迹雨仍荒。chuáng hán zì lǎo,jìng jì yǔ réng huāng。
羞涩囊中玉,牢骚镜里霜。xiū sè náng zhōng yù,láo sāo jìng lǐ shuāng。
笔花还梦夺,词草欲愁忘。bǐ huā hái mèng duó,cí cǎo yù chóu wàng。
项领早暮变,襟裾岁月长。xiàng lǐng zǎo mù biàn,jīn jū suì yuè zhǎng。
何人借颜色,何地著文章。hé rén jiè yán sè,hé dì zhù wén zhāng。
昔忝秋卿署,论交燕市傍。xī tiǎn qiū qīng shǔ,lùn jiāo yàn shì bàng。
眼底互青白,舌在各雌黄。yǎn dǐ hù qīng bái,shé zài gè cí huáng。
两奇不相下,众咻安得详。liǎng qí bù xiāng xià,zhòng xiū ān dé xiáng。
微官成弃置,归色斗凄凉。wēi guān chéng qì zhì,guī sè dòu qī liáng。
自乏监河粟,难容剡下装。zì fá jiān hé sù,nán róng shàn xià zhuāng。
余诚愧公业,尔误许君房。yú chéng kuì gōng yè,ěr wù xǔ jūn fáng。
鲋辙沾虽易,蜗涎割更妨。fù zhé zhān suī yì,wō xián gē gèng fáng。
感恩与知已,天地渐茫茫。gǎn ēn yǔ zhī yǐ,tiān dì jiàn máng máng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

送潘大宪副视关中学政

王世贞

雍容冠旆入燕京,经术江东旧着名。yōng róng guān pèi rù yàn jīng,jīng shù jiāng dōng jiù zhe míng。
不似公家潘散骑,仅将行色赋西征。bù shì gōng jiā pān sàn qí,jǐn jiāng xíng sè fù xī zhēng。

送潘大宪副视关中学政

王世贞

三辅青衿拜下风,就中三礼更推公。sān fǔ qīng jīn bài xià fēng,jiù zhōng sān lǐ gèng tuī gōng。
似闻伯仲金华省,曾奏先朝白虎通。shì wén bó zhòng jīn huá shěng,céng zòu xiān cháo bái hǔ tōng。

偶阅楞严作

王世贞

十年难弟未知音,七处征心可见心。shí nián nán dì wèi zhī yīn,qī chù zhēng xīn kě jiàn xīn。
何似卷堂聊散去,任他鱼鸟各飞沉。hé shì juǎn táng liáo sàn qù,rèn tā yú niǎo gè fēi chén。

偶阅楞严作

王世贞

莲花采去觅淤泥,觌面张拳转更迷。lián huā cǎi qù mì yū ní,dí miàn zhāng quán zhuǎn gèng mí。
了得本来无染意,眼前何境不菩提。le dé běn lái wú rǎn yì,yǎn qián hé jìng bù pú tí。

偶阅楞严作

王世贞

毋劳九品忆莲台,也莫栖栖代世哀。wú láo jiǔ pǐn yì lián tái,yě mò qī qī dài shì āi。
一念不生真体净,圆通大士应声来。yī niàn bù shēng zhēn tǐ jìng,yuán tōng dà shì yīng shēng lái。

偶阅楞严作

王世贞

莫把尘心惹世尘,阿私十格尚沉沦。mò bǎ chén xīn rě shì chén,ā sī shí gé shàng chén lún。
那知梵释诸天位,原是灵山九地人。nà zhī fàn shì zhū tiān wèi,yuán shì líng shān jiǔ dì rén。

寿魏鸿胪七帙

王世贞

诗酒弦歌寄此生,风流重见顾家瑛。shī jiǔ xián gē jì cǐ shēng,fēng liú zhòng jiàn gù jiā yīng。
不须屈指量贫富,七十年中擅太平。bù xū qū zhǐ liàng pín fù,qī shí nián zhōng shàn tài píng。

寿魏鸿胪七帙

王世贞

庭前木兰何太奇,千朵万朵白迷离。tíng qián mù lán hé tài qí,qiān duǒ wàn duǒ bái mí lí。
争似中堂双玉树,对翻华萼吐孙枝。zhēng shì zhōng táng shuāng yù shù,duì fān huá è tǔ sūn zhī。

寿魏鸿胪七帙

王世贞

牙绯艾绿拥朋尊,可爱君家好弟昆。yá fēi ài lǜ yōng péng zūn,kě ài jūn jiā hǎo dì kūn。
犹有雍容诗礼在,令人长忆魏阳元。yóu yǒu yōng róng shī lǐ zài,lìng rén zhǎng yì wèi yáng yuán。

寿魏鸿胪七帙

王世贞

宾筵弁侧半傀俄,犹戴乌纱检白波。bīn yán biàn cè bàn guī é,yóu dài wū shā jiǎn bái bō。
不为一官能恋恋,少年辛苦读书多。bù wèi yī guān néng liàn liàn,shǎo nián xīn kǔ dú shū duō。

周三俊郎时诵道书辞其舅学士公游南太学得绝句二首

王世贞

十里珠帘出晓妆,长干春色待周郎。shí lǐ zhū lián chū xiǎo zhuāng,zhǎng gàn chūn sè dài zhōu láng。
从他误曲毋劳顾,留得斋心奉紫皇。cóng tā wù qū wú láo gù,liú dé zhāi xīn fèng zǐ huáng。

周三俊郎时诵道书辞其舅学士公游南太学得绝句二首

王世贞

袖里南华与舅论,翻从玉润爱冰神。xiù lǐ nán huá yǔ jiù lùn,fān cóng yù rùn ài bīng shén。
晚菘早韭山中味,慎莫夸他肉食人。wǎn sōng zǎo jiǔ shān zhōng wèi,shèn mò kuā tā ròu shí rén。

戏为樱桃题二绝句

王世贞

葡萄赐紫那同贵,金橘堆黄剩是酸。pú táo cì zǐ nà tóng guì,jīn jú duī huáng shèng shì suān。
何似琢圆千靺鞨,深红透出水晶盘。hé shì zuó yuán qiān mò hé,shēn hóng tòu chū shuǐ jīng pán。

戏为樱桃题二绝句

王世贞

含桃一荐柏梁新,偷入新诗郭舍人。hán táo yī jiàn bǎi liáng xīn,tōu rù xīn shī guō shě rén。
笑杀上林村令句,李梅争似啮妃唇。xiào shā shàng lín cūn lìng jù,lǐ méi zhēng shì niè fēi chún。

送张兰溪公除补选

王世贞

迢迢单舫上天京,单父当年政已成。tiáo tiáo dān fǎng shàng tiān jīng,dān fù dāng nián zhèng yǐ chéng。
五月南薰无限意,弹琴莫道不成声。wǔ yuè nán xūn wú xiàn yì,dàn qín mò dào bù chéng shēng。