古诗词

从弟瞻美保氏五十以诗代觞得古体四百二十字

王世贞

睢陵肇京洛,始兴振江介。suī líng zhào jīng luò,shǐ xīng zhèn jiāng jiè。
宏誉笼一时,休风润遥裔。hóng yù lóng yī shí,xiū fēng rùn yáo yì。
至今青箱学,犹擅乌衣最。zhì jīn qīng xiāng xué,yóu shàn wū yī zuì。
王父雅树滋,敡历遍中外。wáng fù yǎ shù zī,yì lì biàn zhōng wài。
肯构得若翁,工冶差有赖。kěn gòu dé ruò wēng,gōng yě chà yǒu lài。
惜哉君子泽,往往食之既。xī zāi jūn zi zé,wǎng wǎng shí zhī jì。
丹穴终自深,苞彩未云坠。dān xué zhōng zì shēn,bāo cǎi wèi yún zhuì。
跌宕纨裤间,潇洒见吾弟。diē dàng wán kù jiān,xiāo sǎ jiàn wú dì。
颀然一野鹤,忽凌鸡群至。qí rán yī yě hè,hū líng jī qún zhì。
十五二十时,三日两日醉。shí wǔ èr shí shí,sān rì liǎng rì zuì。
百万盘龙掷,二八桃花伎。bǎi wàn pán lóng zhì,èr bā táo huā jì。
歌翻阿鹊盐,舞按回鹘队。gē fān ā què yán,wǔ àn huí gǔ duì。
胡笳作人语,羯鼓解琴秽。hú jiā zuò rén yǔ,jié gǔ jiě qín huì。
时时沈冥中,往往露狡狯。shí shí shěn míng zhōng,wǎng wǎng lù jiǎo kuài。
中岁稍折节,读书猎大意。zhōng suì shāo zhé jié,dú shū liè dà yì。
晋谈自风格,吴妆出姿制。jìn tán zì fēng gé,wú zhuāng chū zī zhì。
姓名借客重,裘马从友敝。xìng míng jiè kè zhòng,qiú mǎ cóng yǒu bì。
虽靡公业田,而耽文举会。suī mí gōng yè tián,ér dān wén jǔ huì。
手折冯驩券,身避周赧债。shǒu zhé féng huān quàn,shēn bì zhōu nǎn zhài。
任侠鲜倦时,问产无完岁。rèn xiá xiān juàn shí,wèn chǎn wú wán suì。
偶沾一命荣,肯作五斗计。ǒu zhān yī mìng róng,kěn zuò wǔ dòu jì。
温凊幸无缺,甘旨巧自致。wēn qìng xìng wú quē,gān zhǐ qiǎo zì zhì。
何必欣捧檄,然后成毛义。hé bì xīn pěng xí,rán hòu chéng máo yì。
伯仲不待年,遗孤我衣食。bó zhòng bù dài nián,yí gū wǒ yī shí。
余泽沾闾左,英声啧朋辈。yú zé zhān lǘ zuǒ,yīng shēng zé péng bèi。
余解山南节,颇谐道州契。yú jiě shān nán jié,pǒ xié dào zhōu qì。
花发不孤赏,玉颓或先睡。huā fā bù gū shǎng,yù tuí huò xiān shuì。
醒让白眉良,醉思火攻利。xǐng ràng bái méi liáng,zuì sī huǒ gōng lì。
汝帙俄开五,发宣面犹晬。rǔ zhì é kāi wǔ,fā xuān miàn yóu zuì。
相与追曩者,彼此如梦寐。xiāng yǔ zhuī nǎng zhě,bǐ cǐ rú mèng mèi。
悬弧嘉平末,荏冉见春事。xuán hú jiā píng mò,rěn rǎn jiàn chūn shì。
璚树十万枝,枝枝吐新媚。qióng shù shí wàn zhī,zhī zhī tǔ xīn mèi。
北堂胜事饶,南荣赏心萃。běi táng shèng shì ráo,nán róng shǎng xīn cuì。
芳压珊瑚滴,寒凝水晶脍。fāng yā shān hú dī,hán níng shuǐ jīng kuài。
燕寝瑞龙涎,中宵凤凰泪。yàn qǐn ruì lóng xián,zhōng xiāo fèng huáng lèi。
是时月过午,长庚蚌珠配。shì shí yuè guò wǔ,zhǎng gēng bàng zhū pèi。
老余慕独醒,对汝谢尊觯。lǎo yú mù dú xǐng,duì rǔ xiè zūn zhì。
却听万年酬,问解罗衿未。què tīng wàn nián chóu,wèn jiě luó jīn wèi。
毋论尔知非,亦不解我是。wú lùn ěr zhī fēi,yì bù jiě wǒ shì。
醉者与醒者,各各葆真气。zuì zhě yǔ xǐng zhě,gè gè bǎo zhēn qì。
竞挥鲁阳戈,顿挽羲和辔。jìng huī lǔ yáng gē,dùn wǎn xī hé pèi。
从此无累身,相将共天地。cóng cǐ wú lèi shēn,xiāng jiāng gòng tiān dì。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

赠池州赵司理时君以棘事入都过访

王世贞

入门相见便呼奇,大觉风标胜昔时。rù mén xiāng jiàn biàn hū qí,dà jué fēng biāo shèng xī shí。
才读永州司马记,又吟杨部法曹诗。cái dú yǒng zhōu sī mǎ jì,yòu yín yáng bù fǎ cáo shī。
龙门目我能无愧,牛耳期君定不疑。lóng mén mù wǒ néng wú kuì,niú ěr qī jūn dìng bù yí。
忽忆弇中何所似,三春杨柳最青枝。hū yì yǎn zhōng hé suǒ shì,sān chūn yáng liǔ zuì qīng zhī。

丁休宁以棘事过金陵见枉有内子之戚思归慰留之

王世贞

彻棘寒花久自黄,留君小住亦无妨。chè jí hán huā jiǔ zì huáng,liú jūn xiǎo zhù yì wú fáng。
总然叶县能飞舄,其若河阳有悼亡。zǒng rán yè xiàn néng fēi xì,qí ruò hé yáng yǒu dào wáng。
得句且宽身外事,消忧为发酒中狂。dé jù qiě kuān shēn wài shì,xiāo yōu wèi fā jiǔ zhōng kuáng。
只今循吏兼文苑,屈指何人与雁行。zhǐ jīn xún lì jiān wén yuàn,qū zhǐ hé rén yǔ yàn xíng。

送汤比部捧元正表入贺时青琐十年矣

王世贞

锦吹牙旌捧传轩,千官鹄立贺正元。jǐn chuī yá jīng pěng chuán xuān,qiān guān gǔ lì hè zhèng yuán。
十年供奉铜龙署,今旦传开白虎樽。shí nián gōng fèng tóng lóng shǔ,jīn dàn chuán kāi bái hǔ zūn。
共羡使星人是法,毋轻秋省室曾温。gòng xiàn shǐ xīng rén shì fǎ,wú qīng qiū shěng shì céng wēn。
知君蒿目多吁画,为借椒香奉至尊。zhī jūn hāo mù duō xū huà,wèi jiè jiāo xiāng fèng zhì zūn。

登卢龙山在观后云晋中宗所名

王世贞

琳宫寂寂掩玄关,列柏层层径可攀。lín gōng jì jì yǎn xuán guān,liè bǎi céng céng jìng kě pān。
似闻司马江东日,分得卢龙塞上山。shì wén sī mǎ jiāng dōng rì,fēn dé lú lóng sāi shàng shān。
万雉低昂朝旭后,千林出没午阴间。wàn zhì dī áng cháo xù hòu,qiān lín chū méi wǔ yīn jiān。
欲问阅江楼记处,露台元自惜民艰。yù wèn yuè jiāng lóu jì chù,lù tái yuán zì xī mín jiān。

二刘宫庶宫洗主试南都并赠一章

王世贞

恭承嘉命简时髦,水国联翩宫锦袍。gōng chéng jiā mìng jiǎn shí máo,shuǐ guó lián piān gōng jǐn páo。
并系豢龙刘累氏,同为相马九方皋。bìng xì huàn lóng liú lèi shì,tóng wèi xiāng mǎ jiǔ fāng gāo。
三山剑色双牛斗,六代词华一羽毛。sān shān jiàn sè shuāng niú dòu,liù dài cí huá yī yǔ máo。
识得挽回淳古意,不妨疏越为君操。shí dé wǎn huí chún gǔ yì,bù fáng shū yuè wèi jūn cāo。

金陵署中乞骸杜门辱孚如吏部寄诗有答

王世贞

寒乞金陵老病身,忽传邹律转阳春。hán qǐ jīn líng lǎo bìng shēn,hū chuán zōu lǜ zhuǎn yáng chūn。
句如古郢辞中雪,名是西京赋里人。jù rú gǔ yǐng cí zhōng xuě,míng shì xī jīng fù lǐ rén。
世眼也知尊白璧,冰心知不染红尘。shì yǎn yě zhī zūn bái bì,bīng xīn zhī bù rǎn hóng chén。
奕棋故作长安地,万事能令局局新。yì qí gù zuò zhǎng ān dì,wàn shì néng lìng jú jú xīn。

寿秀水陈君

王世贞

曾睹如纶施薜萝,豸冠鹤鬓未蹉跎。céng dǔ rú lún shī bì luó,zhì guān hè bìn wèi cuō tuó。
一骢聊为行春出,五马新从戏彩过。yī cōng liáo wèi xíng chūn chū,wǔ mǎ xīn cóng xì cǎi guò。
瓶岭近知游屐易,滮湖宽问酒船多。píng lǐng jìn zhī yóu jī yì,biāo hú kuān wèn jiǔ chuán duō。
太丘庭院无多广,羔雁纷纷柰尔何。tài qiū tíng yuàn wú duō guǎng,gāo yàn fēn fēn nài ěr hé。

陈先辈子卿大宗伯公子也美秀而文亡弟太常有拂拭之契访我白下论诗契合寻上公车饮而赠之

王世贞

一展新诗过所闻,尽倾家酿为留君。yī zhǎn xīn shī guò suǒ wén,jǐn qīng jiā niàng wèi liú jūn。
由来闽士思常衮,只合陈家有长文。yóu lái mǐn shì sī cháng gǔn,zhǐ hé chén jiā yǒu zhǎng wén。
毛自凤池成五色,汗从龙种失千群。máo zì fèng chí chéng wǔ sè,hàn cóng lóng zhǒng shī qiān qún。
他时太史占祥地,可忆金陵日暮云。tā shí tài shǐ zhàn xiáng dì,kě yì jīn líng rì mù yún。

步魏公西园小酌时公已捐馆矣

王世贞

魏国层台插绛霄,西园飞盖引和飙。wèi guó céng tái chā jiàng xiāo,xī yuán fēi gài yǐn hé biāo。
披崖竞缀黄金粟,傍水争抽白玉条。pī yá jìng zhuì huáng jīn sù,bàng shuǐ zhēng chōu bái yù tiáo。
春至管弦先鸟咔,秋归红粉后花凋。chūn zhì guǎn xián xiān niǎo kā,qiū guī hóng fěn hòu huā diāo。
唯余一掬羊昙泪,并入风光赋大招。wéi yú yī jū yáng tán lèi,bìng rù fēng guāng fù dà zhāo。

倪驾部船政为十世利太宰纪录且有特命而仅守抚州于其行得二律勉之

王世贞

戈船报政一时新,上考书封迥绝伦。gē chuán bào zhèng yī shí xīn,shàng kǎo shū fēng jiǒng jué lún。
仅将内史酬康乐,谁为东吴借寇恂。jǐn jiāng nèi shǐ chóu kāng lè,shuí wèi dōng wú jiè kòu xún。
行部德星毋厌数,劝农春雨不愁贫。xíng bù dé xīng wú yàn shù,quàn nóng chūn yǔ bù chóu pín。
若语进贤应上赏,于今魏相许何人。ruò yǔ jìn xián yīng shàng shǎng,yú jīn wèi xiāng xǔ hé rén。

倪驾部船政为十世利太宰纪录且有特命而仅守抚州于其行得二律勉之

王世贞

如云五马赴专城,朱雀桁西多颂声。rú yún wǔ mǎ fù zhuān chéng,zhū què héng xī duō sòng shēng。
宁论汉省为郎薄,只觉山公启事轻。níng lùn hàn shěng wèi láng báo,zhǐ jué shān gōng qǐ shì qīng。
华盖峰头宽露冕,清风阁上好题名。huá gài fēng tóu kuān lù miǎn,qīng fēng gé shàng hǎo tí míng。
见说黄金赐循吏,不须惆怅羡班生。jiàn shuō huáng jīn cì xún lì,bù xū chóu chàng xiàn bān shēng。

己丑元日即事

王世贞

嵩呼初毕卷朝班,转入玄宫松柏间。sōng hū chū bì juǎn cháo bān,zhuǎn rù xuán gōng sōng bǎi jiān。
北忆青阳开左个,南瞻紫气满钟山。běi yì qīng yáng kāi zuǒ gè,nán zhān zǐ qì mǎn zhōng shān。
屠苏却借宫官榼,冒絮聊温野客颜。tú sū què jiè gōng guān kē,mào xù liáo wēn yě kè yán。
卦数已周成底事,不如酣卧掩柴关。guà shù yǐ zhōu chéng dǐ shì,bù rú hān wò yǎn chái guān。

御花园

王世贞

危亭藻井锁芙蓉,镇日烟云袅自封。wēi tíng zǎo jǐng suǒ fú róng,zhèn rì yān yún niǎo zì fēng。
奇石翳藤疑伏虎,古松撑汉欲成龙。qí shí yì téng yí fú hǔ,gǔ sōng chēng hàn yù chéng lóng。
金盘有露悬孤掌,玉辇无时下九重。jīn pán yǒu lù xuán gū zhǎng,yù niǎn wú shí xià jiǔ zhòng。
拟向前朝询旧绩,白头中贵好从容。nǐ xiàng qián cháo xún jiù jì,bái tóu zhōng guì hǎo cóng róng。

三迭韵答太仆王翁

王世贞

三楚骚坛独汝贤,五朝流辈让君先。sān chǔ sāo tán dú rǔ xián,wǔ cháo liú bèi ràng jūn xiān。
名缘洗耳逢人说,句自从心以后传。míng yuán xǐ ěr féng rén shuō,jù zì cóng xīn yǐ hòu chuán。
荏苒可忘辞印事,依稀垂及杖朝年。rěn rǎn kě wàng cí yìn shì,yī xī chuí jí zhàng cháo nián。
怪来百战难为敌,才接前茅已索然。guài lái bǎi zhàn nán wèi dí,cái jiē qián máo yǐ suǒ rán。

赠李太学

王世贞

须鬓犹鬒眉目疏,宛然名下果无虚。xū bìn yóu zhěn méi mù shū,wǎn rán míng xià guǒ wú xū。
挥毫处处供人赏,闭户时时读父书。huī háo chù chù gōng rén shǎng,bì hù shí shí dú fù shū。
白下阴何看渐少,松陵皮陆近何如。bái xià yīn hé kàn jiàn shǎo,sōng líng pí lù jìn hé rú。
老夫纵酒犹顽健,只是无名可借渠。lǎo fū zòng jiǔ yóu wán jiàn,zhǐ shì wú míng kě jiè qú。