古诗词

从弟瞻美保氏五十以诗代觞得古体四百二十字

王世贞

睢陵肇京洛,始兴振江介。suī líng zhào jīng luò,shǐ xīng zhèn jiāng jiè。
宏誉笼一时,休风润遥裔。hóng yù lóng yī shí,xiū fēng rùn yáo yì。
至今青箱学,犹擅乌衣最。zhì jīn qīng xiāng xué,yóu shàn wū yī zuì。
王父雅树滋,敡历遍中外。wáng fù yǎ shù zī,yì lì biàn zhōng wài。
肯构得若翁,工冶差有赖。kěn gòu dé ruò wēng,gōng yě chà yǒu lài。
惜哉君子泽,往往食之既。xī zāi jūn zi zé,wǎng wǎng shí zhī jì。
丹穴终自深,苞彩未云坠。dān xué zhōng zì shēn,bāo cǎi wèi yún zhuì。
跌宕纨裤间,潇洒见吾弟。diē dàng wán kù jiān,xiāo sǎ jiàn wú dì。
颀然一野鹤,忽凌鸡群至。qí rán yī yě hè,hū líng jī qún zhì。
十五二十时,三日两日醉。shí wǔ èr shí shí,sān rì liǎng rì zuì。
百万盘龙掷,二八桃花伎。bǎi wàn pán lóng zhì,èr bā táo huā jì。
歌翻阿鹊盐,舞按回鹘队。gē fān ā què yán,wǔ àn huí gǔ duì。
胡笳作人语,羯鼓解琴秽。hú jiā zuò rén yǔ,jié gǔ jiě qín huì。
时时沈冥中,往往露狡狯。shí shí shěn míng zhōng,wǎng wǎng lù jiǎo kuài。
中岁稍折节,读书猎大意。zhōng suì shāo zhé jié,dú shū liè dà yì。
晋谈自风格,吴妆出姿制。jìn tán zì fēng gé,wú zhuāng chū zī zhì。
姓名借客重,裘马从友敝。xìng míng jiè kè zhòng,qiú mǎ cóng yǒu bì。
虽靡公业田,而耽文举会。suī mí gōng yè tián,ér dān wén jǔ huì。
手折冯驩券,身避周赧债。shǒu zhé féng huān quàn,shēn bì zhōu nǎn zhài。
任侠鲜倦时,问产无完岁。rèn xiá xiān juàn shí,wèn chǎn wú wán suì。
偶沾一命荣,肯作五斗计。ǒu zhān yī mìng róng,kěn zuò wǔ dòu jì。
温凊幸无缺,甘旨巧自致。wēn qìng xìng wú quē,gān zhǐ qiǎo zì zhì。
何必欣捧檄,然后成毛义。hé bì xīn pěng xí,rán hòu chéng máo yì。
伯仲不待年,遗孤我衣食。bó zhòng bù dài nián,yí gū wǒ yī shí。
余泽沾闾左,英声啧朋辈。yú zé zhān lǘ zuǒ,yīng shēng zé péng bèi。
余解山南节,颇谐道州契。yú jiě shān nán jié,pǒ xié dào zhōu qì。
花发不孤赏,玉颓或先睡。huā fā bù gū shǎng,yù tuí huò xiān shuì。
醒让白眉良,醉思火攻利。xǐng ràng bái méi liáng,zuì sī huǒ gōng lì。
汝帙俄开五,发宣面犹晬。rǔ zhì é kāi wǔ,fā xuān miàn yóu zuì。
相与追曩者,彼此如梦寐。xiāng yǔ zhuī nǎng zhě,bǐ cǐ rú mèng mèi。
悬弧嘉平末,荏冉见春事。xuán hú jiā píng mò,rěn rǎn jiàn chūn shì。
璚树十万枝,枝枝吐新媚。qióng shù shí wàn zhī,zhī zhī tǔ xīn mèi。
北堂胜事饶,南荣赏心萃。běi táng shèng shì ráo,nán róng shǎng xīn cuì。
芳压珊瑚滴,寒凝水晶脍。fāng yā shān hú dī,hán níng shuǐ jīng kuài。
燕寝瑞龙涎,中宵凤凰泪。yàn qǐn ruì lóng xián,zhōng xiāo fèng huáng lèi。
是时月过午,长庚蚌珠配。shì shí yuè guò wǔ,zhǎng gēng bàng zhū pèi。
老余慕独醒,对汝谢尊觯。lǎo yú mù dú xǐng,duì rǔ xiè zūn zhì。
却听万年酬,问解罗衿未。què tīng wàn nián chóu,wèn jiě luó jīn wèi。
毋论尔知非,亦不解我是。wú lùn ěr zhī fēi,yì bù jiě wǒ shì。
醉者与醒者,各各葆真气。zuì zhě yǔ xǐng zhě,gè gè bǎo zhēn qì。
竞挥鲁阳戈,顿挽羲和辔。jìng huī lǔ yáng gē,dùn wǎn xī hé pèi。
从此无累身,相将共天地。cóng cǐ wú lèi shēn,xiāng jiāng gòng tiān dì。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

游莫愁湖徐氏庄

王世贞

青山如黛水如油,垂柳千条拂地柔。qīng shān rú dài shuǐ rú yóu,chuí liǔ qiān tiáo fú dì róu。
不须真见卢家妇,才听湖名解莫愁。bù xū zhēn jiàn lú jiā fù,cái tīng hú míng jiě mò chóu。

游莫愁湖徐氏庄

王世贞

坐中吴语觉清便,三白新篘缩项鳊。zuò zhōng wú yǔ jué qīng biàn,sān bái xīn chōu suō xiàng biān。
把向石湖相较看,只应输却木兰船。bǎ xiàng shí hú xiāng jiào kàn,zhǐ yīng shū què mù lán chuán。

游莫愁湖徐氏庄

王世贞

断桥颓壁隐苍烟,僵石枯藤夕照边。duàn qiáo tuí bì yǐn cāng yān,jiāng shí kū téng xī zhào biān。
将比莫愁应不似,徐娘虽老尚堪怜。jiāng bǐ mò chóu yīng bù shì,xú niáng suī lǎo shàng kān lián。

游莫愁湖徐氏庄

王世贞

一葫芦酒一沙鸥,唤作卢姬与劝酬。yī hú lú jiǔ yī shā ōu,huàn zuò lú jī yǔ quàn chóu。
陌上少年知自悔,青楼抛尽锦缠头。mò shàng shǎo nián zhī zì huǐ,qīng lóu pāo jǐn jǐn chán tóu。

哭敬美弟二十四首

王世贞

一口空龈两鬓星,可能知已不凋零。yī kǒu kōng kěn liǎng bìn xīng,kě néng zhī yǐ bù diāo líng。
那堪此夜山阳笛,吹到原头病鹡鸰。nà kān cǐ yè shān yáng dí,chuī dào yuán tóu bìng jí líng。

哭敬美弟二十四首

王世贞

偷得余生能几时,不须肠断为分离。tōu dé yú shēng néng jǐ shí,bù xū cháng duàn wèi fēn lí。
唯愁业识难凭据,枉向泉台无会期。wéi chóu yè shí nán píng jù,wǎng xiàng quán tái wú huì qī。

哭敬美弟二十四首

王世贞

一讣惊传渐已真,但来相慰各沾巾。yī fù jīng chuán jiàn yǐ zhēn,dàn lái xiāng wèi gè zhān jīn。
谁能洗却关情话,只道乾坤无此人。shuí néng xǐ què guān qíng huà,zhǐ dào qián kūn wú cǐ rén。

哭敬美弟二十四首

王世贞

当时奉讳十年强,何夕何曾不对床。dāng shí fèng huì shí nián qiáng,hé xī hé céng bù duì chuáng。
但落人间成聚散,更堪天地两茫茫。dàn luò rén jiān chéng jù sàn,gèng kān tiān dì liǎng máng máng。

哭敬美弟二十四首

王世贞

久将情字付庄周,有泪何曾汗漫流。jiǔ jiāng qíng zì fù zhuāng zhōu,yǒu lèi hé céng hàn màn liú。
今日泪来禁不得,始知真痛在心头。jīn rì lèi lái jìn bù dé,shǐ zhī zhēn tòng zài xīn tóu。

哭敬美弟二十四首

王世贞

端坐能抛火宅身,共言前路不迷津。duān zuò néng pāo huǒ zhái shēn,gòng yán qián lù bù mí jīn。
惟怜忍位无无着,那可翛然送世亲。wéi lián rěn wèi wú wú zhe,nà kě xiāo rán sòng shì qīn。

哭敬美弟二十四首

王世贞

澹圃烟波似辋川,薋园花木小平泉。dàn pǔ yān bō shì wǎng chuān,cí yuán huā mù xiǎo píng quán。
而今总是销魂地,断送余生蜡屐缘。ér jīn zǒng shì xiāo hún dì,duàn sòng yú shēng là jī yuán。

哭敬美弟二十四首

王世贞

新诗十卷写初成,滴泪和丹字字评。xīn shī shí juǎn xiě chū chéng,dī lèi hé dān zì zì píng。
唤作家鸡应不分,风神多自济南生。huàn zuò jiā jī yīng bù fēn,fēng shén duō zì jì nán shēng。

哭敬美弟二十四首

王世贞

初从六季仿先秦,晚节成风妙斫轮。chū cóng liù jì fǎng xiān qín,wǎn jié chéng fēng miào zhuó lún。
若使余年天假后,老夫甘作卫夫人。ruò shǐ yú nián tiān jiǎ hòu,lǎo fū gān zuò wèi fū rén。

哭敬美弟二十四首

王世贞

容易金门四挂冠,不言田里起家难。róng yì jīn mén sì guà guān,bù yán tián lǐ qǐ jiā nán。
前头正是云霄路,收拾雄心付盖棺。qián tóu zhèng shì yún xiāo lù,shōu shí xióng xīn fù gài guān。

哭敬美弟二十四首

王世贞

尚忆当年废蓼莪,凄然吊影两湘累。shàng yì dāng nián fèi liǎo é,qī rán diào yǐng liǎng xiāng lèi。
那知白日回光处,已傍崦嵫奈尔何。nà zhī bái rì huí guāng chù,yǐ bàng yān zī nài ěr hé。