古诗词

先师移龛日忽已三周晨兴作供感叹有述

王世贞

昔在岁庚辰,仲冬月二吉。xī zài suì gēng chén,zhòng dōng yuè èr jí。
于时自徐墓,少女风转疾。yú shí zì xú mù,shǎo nǚ fēng zhuǎn jí。
冒雨扶师龛,仓皇以身衵。mào yǔ fú shī kān,cāng huáng yǐ shēn yì。
密幂无际云,熹微露隙日。mì mì wú jì yún,xī wēi lù xì rì。
倏尔四垂净,荧然一星出。shū ěr sì chuí jìng,yíng rán yī xīng chū。
千旌斗缤沓,万户奏芬苾。qiān jīng dòu bīn dá,wàn hù zòu fēn bì。
师龛既已奠,余亦宁耳室。shī kān jì yǐ diàn,yú yì níng ěr shì。
虽谢衾枕殢,而多笔研役。suī xiè qīn zhěn tì,ér duō bǐ yán yì。
厌事事转多,问心心或轶。yàn shì shì zhuǎn duō,wèn xīn xīn huò yì。
良友多中溃,竖子时见嫉。liáng yǒu duō zhōng kuì,shù zi shí jiàn jí。
三载俄已周,所得无一实。sān zài é yǐ zhōu,suǒ dé wú yī shí。
夜雪射晶荧,晨霞吐鲜霱。yè xuě shè jīng yíng,chén xiá tǔ xiān yù。
仿佛灵驾过,能无内惭怵。fǎng fú líng jià guò,néng wú nèi cán chù。
更矢蹈海言,仰希出世术。gèng shǐ dǎo hǎi yán,yǎng xī chū shì shù。
将从咫尺地,泛扫万缘毕。jiāng cóng zhǐ chǐ dì,fàn sǎo wàn yuán bì。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

游莫愁湖徐氏庄

王世贞

青山如黛水如油,垂柳千条拂地柔。qīng shān rú dài shuǐ rú yóu,chuí liǔ qiān tiáo fú dì róu。
不须真见卢家妇,才听湖名解莫愁。bù xū zhēn jiàn lú jiā fù,cái tīng hú míng jiě mò chóu。

游莫愁湖徐氏庄

王世贞

坐中吴语觉清便,三白新篘缩项鳊。zuò zhōng wú yǔ jué qīng biàn,sān bái xīn chōu suō xiàng biān。
把向石湖相较看,只应输却木兰船。bǎ xiàng shí hú xiāng jiào kàn,zhǐ yīng shū què mù lán chuán。

游莫愁湖徐氏庄

王世贞

断桥颓壁隐苍烟,僵石枯藤夕照边。duàn qiáo tuí bì yǐn cāng yān,jiāng shí kū téng xī zhào biān。
将比莫愁应不似,徐娘虽老尚堪怜。jiāng bǐ mò chóu yīng bù shì,xú niáng suī lǎo shàng kān lián。

游莫愁湖徐氏庄

王世贞

一葫芦酒一沙鸥,唤作卢姬与劝酬。yī hú lú jiǔ yī shā ōu,huàn zuò lú jī yǔ quàn chóu。
陌上少年知自悔,青楼抛尽锦缠头。mò shàng shǎo nián zhī zì huǐ,qīng lóu pāo jǐn jǐn chán tóu。

哭敬美弟二十四首

王世贞

一口空龈两鬓星,可能知已不凋零。yī kǒu kōng kěn liǎng bìn xīng,kě néng zhī yǐ bù diāo líng。
那堪此夜山阳笛,吹到原头病鹡鸰。nà kān cǐ yè shān yáng dí,chuī dào yuán tóu bìng jí líng。

哭敬美弟二十四首

王世贞

偷得余生能几时,不须肠断为分离。tōu dé yú shēng néng jǐ shí,bù xū cháng duàn wèi fēn lí。
唯愁业识难凭据,枉向泉台无会期。wéi chóu yè shí nán píng jù,wǎng xiàng quán tái wú huì qī。

哭敬美弟二十四首

王世贞

一讣惊传渐已真,但来相慰各沾巾。yī fù jīng chuán jiàn yǐ zhēn,dàn lái xiāng wèi gè zhān jīn。
谁能洗却关情话,只道乾坤无此人。shuí néng xǐ què guān qíng huà,zhǐ dào qián kūn wú cǐ rén。

哭敬美弟二十四首

王世贞

当时奉讳十年强,何夕何曾不对床。dāng shí fèng huì shí nián qiáng,hé xī hé céng bù duì chuáng。
但落人间成聚散,更堪天地两茫茫。dàn luò rén jiān chéng jù sàn,gèng kān tiān dì liǎng máng máng。

哭敬美弟二十四首

王世贞

久将情字付庄周,有泪何曾汗漫流。jiǔ jiāng qíng zì fù zhuāng zhōu,yǒu lèi hé céng hàn màn liú。
今日泪来禁不得,始知真痛在心头。jīn rì lèi lái jìn bù dé,shǐ zhī zhēn tòng zài xīn tóu。

哭敬美弟二十四首

王世贞

端坐能抛火宅身,共言前路不迷津。duān zuò néng pāo huǒ zhái shēn,gòng yán qián lù bù mí jīn。
惟怜忍位无无着,那可翛然送世亲。wéi lián rěn wèi wú wú zhe,nà kě xiāo rán sòng shì qīn。

哭敬美弟二十四首

王世贞

澹圃烟波似辋川,薋园花木小平泉。dàn pǔ yān bō shì wǎng chuān,cí yuán huā mù xiǎo píng quán。
而今总是销魂地,断送余生蜡屐缘。ér jīn zǒng shì xiāo hún dì,duàn sòng yú shēng là jī yuán。

哭敬美弟二十四首

王世贞

新诗十卷写初成,滴泪和丹字字评。xīn shī shí juǎn xiě chū chéng,dī lèi hé dān zì zì píng。
唤作家鸡应不分,风神多自济南生。huàn zuò jiā jī yīng bù fēn,fēng shén duō zì jì nán shēng。

哭敬美弟二十四首

王世贞

初从六季仿先秦,晚节成风妙斫轮。chū cóng liù jì fǎng xiān qín,wǎn jié chéng fēng miào zhuó lún。
若使余年天假后,老夫甘作卫夫人。ruò shǐ yú nián tiān jiǎ hòu,lǎo fū gān zuò wèi fū rén。

哭敬美弟二十四首

王世贞

容易金门四挂冠,不言田里起家难。róng yì jīn mén sì guà guān,bù yán tián lǐ qǐ jiā nán。
前头正是云霄路,收拾雄心付盖棺。qián tóu zhèng shì yún xiāo lù,shōu shí xióng xīn fù gài guān。

哭敬美弟二十四首

王世贞

尚忆当年废蓼莪,凄然吊影两湘累。shàng yì dāng nián fèi liǎo é,qī rán diào yǐng liǎng xiāng lèi。
那知白日回光处,已傍崦嵫奈尔何。nà zhī bái rì huí guāng chù,yǐ bàng yān zī nài ěr hé。