古诗词

封户部大夫次泉李德润先生其先自关中徙豪卫京师遂为京师人补博士弟子通经术有声而不获第有子今仪部君早达以其官封先生不色喜惟杜门读书缮性而已仪部用直言获谴先生不色忧旋被召迁今官迎先生养先生亦不色喜其夷然泊然者如故也弇州生闻之曰先生其有道者欤选部魏子曰子以先生有道者则子之言遍天下而乃啬于有道者何也辞弗获已为古风一章歌以寿之

王世贞

函右表地灵,天京萃人杰。hán yòu biǎo dì líng,tiān jīng cuì rén jié。
英英李夫子,徙豪自先哲。yīng yīng lǐ fū zi,xǐ háo zì xiān zhé。
三藉方朔余,七工枚生发。sān jí fāng shuò yú,qī gōng méi shēng fā。
鸿都艺良就,鹿鸣歌中咽。hóng dōu yì liáng jiù,lù míng gē zhōng yàn。
束书怜肮脏,抚腹笑豁达。shù shū lián āng zàng,fǔ fù xiào huō dá。
慷慨舍頖宫,栖迟瞻魏阙。kāng kǎi shě pàn gōng,qī chí zhān wèi quē。
伏枥虽已乖,有驹早汗血。fú lì suī yǐ guāi,yǒu jū zǎo hàn xuè。
粉署郎地官,冰壶镜秋月。fěn shǔ láng dì guān,bīng hú jìng qiū yuè。
一登考功最,遂参大夫末。yī dēng kǎo gōng zuì,suì cān dà fū mò。
紫诰标义方,乌纱冒宣发。zǐ gào biāo yì fāng,wū shā mào xuān fā。
闾里前为寿,雅非公所悦。lǘ lǐ qián wèi shòu,yǎ fēi gōng suǒ yuè。
君恩固沈深,汝职何琐屑。jūn ēn gù shěn shēn,rǔ zhí hé suǒ xiè。
维时上台拆,望治群志切。wéi shí shàng tái chāi,wàng zhì qún zhì qiè。
虽更覆餗鼎,未监摧庄辙。suī gèng fù sù dǐng,wèi jiān cuī zhuāng zhé。
桃李丛要津,狐鼠窜深穴。táo lǐ cóng yào jīn,hú shǔ cuàn shēn xué。
寒素多失职,膏腴转轩揭。hán sù duō shī zhí,gāo yú zhuǎn xuān jiē。
御史一有陈,幞被谢朝谒。yù shǐ yī yǒu chén,fú bèi xiè cháo yè。
维时雷霆下,臣才理其说。wéi shí léi tíng xià,chén cái lǐ qí shuō。
夫苟利社稷,焉能避鈇钺。fū gǒu lì shè jì,yān néng bì fū yuè。
天听不为开,物情转成郁。tiān tīng bù wèi kāi,wù qíng zhuǎn chéng yù。
槐简拖绿衫,引慝谢亲闼。huái jiǎn tuō lǜ shān,yǐn tè xiè qīn tà。
公为喜加餐,汝志吾弗夺。gōng wèi xǐ jiā cān,rǔ zhì wú fú duó。
畴拥黄屋尊,谁伏青蒲热。chóu yōng huáng wū zūn,shuí fú qīng pú rè。
堂堂中兴代,鸣凤何寥阔。táng táng zhōng xīng dài,míng fèng hé liáo kuò。
既同臧洪日,宁辞道州罚。jì tóng zāng hóng rì,níng cí dào zhōu fá。
御魅夫岂遥,无官自足活。yù mèi fū qǐ yáo,wú guān zì zú huó。
天心在仁直,阴翳俄朗豁。tiān xīn zài rén zhí,yīn yì é lǎng huō。
宣室既生还,绛灌亦心折。xuān shì jì shēng hái,jiàng guàn yì xīn zhé。
金陵佳丽地,建礼鹓鸾列。jīn líng jiā lì dì,jiàn lǐ yuān luán liè。
试问三釜隆,胡殊菽水啜。shì wèn sān fǔ lóng,hú shū shū shuǐ chuài。
拄笏龙江霞,曳杖鸡阜雪。zhǔ hù lóng jiāng xiá,yè zhàng jī fù xuě。
有时指凤游,翛然羡高洁。yǒu shí zhǐ fèng yóu,xiāo rán xiàn gāo jié。
气养神自王,意澹精不汩。qì yǎng shén zì wáng,yì dàn jīng bù gǔ。
父道师友兼,君德天地埒。fù dào shī yǒu jiān,jūn dé tiān dì liè。
我称万年觞,盖言不磨灭。wǒ chēng wàn nián shāng,gài yán bù mó miè。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

故少司马杨师邀游城南别业四首

王世贞

回首虞卿解印年,自将耕凿答尧天。huí shǒu yú qīng jiě yìn nián,zì jiāng gēng záo dá yáo tiān。
乌皮总是看山几,白水俱成负郭田。wū pí zǒng shì kàn shān jǐ,bái shuǐ jù chéng fù guō tián。
别墅围棋同谢傅,后堂呼酒胜彭宣。bié shù wéi qí tóng xiè fù,hòu táng hū jiǔ shèng péng xuān。
向来何限横经侣,寂寞谁当问守玄。xiàng lái hé xiàn héng jīng lǚ,jì mò shuí dāng wèn shǒu xuán。

故少司马杨师邀游城南别业四首

王世贞

羊肠历遍始回车,燕尾环流定卜庐。yáng cháng lì biàn shǐ huí chē,yàn wěi huán liú dìng bo lú。
横海尚传杨仆战,徙陶仍用计然书。héng hǎi shàng chuán yáng pū zhàn,xǐ táo réng yòng jì rán shū。
池荷拆露珠从落,垄稻排云锦尽舒。chí hé chāi lù zhū cóng luò,lǒng dào pái yún jǐn jǐn shū。
二顷秫田应不少,高阳门客肯留馀。èr qǐng shú tián yīng bù shǎo,gāo yáng mén kè kěn liú yú。

故少司马杨师邀游城南别业四首

王世贞

醉里轻舠点暮云,悲歌伏枥不堪闻。zuì lǐ qīng dāo diǎn mù yún,bēi gē fú lì bù kān wén。
青山暗授流言指,白日平将战色分。qīng shān àn shòu liú yán zhǐ,bái rì píng jiāng zhàn sè fēn。
鱼鸟看来曾是阵,鹳鹅惊处莫言军。yú niǎo kàn lái céng shì zhèn,guàn é jīng chù mò yán jūn。
江南匹练全堪展,何必麒麟更写勋。jiāng nán pǐ liàn quán kān zhǎn,hé bì qí lín gèng xiě xūn。

故少司马杨师邀游城南别业四首

王世贞

高枕衡漳十四春,尊前论旧各怜身。gāo zhěn héng zhāng shí sì chūn,zūn qián lùn jiù gè lián shēn。
何当绛帐传经客,也是青门学圃人。hé dāng jiàng zhàng chuán jīng kè,yě shì qīng mén xué pǔ rén。
一醉乡心时自起,五湖秋事未全贫。yī zuì xiāng xīn shí zì qǐ,wǔ hú qiū shì wèi quán pín。
少微中夜应难辨,来日风尘碍角巾。shǎo wēi zhōng yè yīng nán biàn,lái rì fēng chén ài jiǎo jīn。

寄王明辅宪长

王世贞

吴洲草色在离杯,尘海俄将万事催。wú zhōu cǎo sè zài lí bēi,chén hǎi é jiāng wàn shì cuī。
我出终为寻壑计,君归还是济川才。wǒ chū zhōng wèi xún hè jì,jūn guī hái shì jì chuān cái。
谈时鹏鴳输庄叟,歌罢龙蛇惜介推。tán shí péng yàn shū zhuāng sǒu,gē bà lóng shé xī jiè tuī。
倘道徵书不解下,何因马骨上金台。tǎng dào zhēng shū bù jiě xià,hé yīn mǎ gǔ shàng jīn tái。

娘子关有泉穿大壑下势雄甚味冽而甘冱冬不冰居人赖之

王世贞

飞泉中泻九关开,朔气偏催万壑雷。fēi quán zhōng xiè jiǔ guān kāi,shuò qì piān cuī wàn hè léi。
喷玉高从西极下,擘崖雄自巨灵来。pēn yù gāo cóng xī jí xià,bāi yá xióng zì jù líng lái。
地输神瀵为汤沐,石拂钧天奏帝台。dì shū shén fèn wèi tāng mù,shí fú jūn tiān zòu dì tái。
若语会心翻自笑,羽书初过黑龙堆。ruò yǔ huì xīn fān zì xiào,yǔ shū chū guò hēi lóng duī。

将入黄榆度水门峡最逶迤险绝处也

王世贞

峰排瀑挂峡垂倾,日薄烟霏径自生。fēng pái pù guà xiá chuí qīng,rì báo yān fēi jìng zì shēng。
破险旌旗俄灭没,出幽天地顿峥嵘。pò xiǎn jīng qí é miè méi,chū yōu tiān dì dùn zhēng róng。
源桃欲问秦人隐,细柳先屯汉将营。yuán táo yù wèn qín rén yǐn,xì liǔ xiān tún hàn jiāng yíng。
慷慨不堪频指点,帝京南去是长城。kāng kǎi bù kān pín zhǐ diǎn,dì jīng nán qù shì zhǎng chéng。

谒北岳庙

王世贞

祠坛缥缈遏云孤,肸蚃英灵飒有无。cí tán piāo miǎo è yún gū,xī xiǎng yīng líng sà yǒu wú。
象应星辰天北极,气蟠龙虎帝神都。xiàng yīng xīng chén tiān běi jí,qì pán lóng hǔ dì shén dōu。
羞从禅代论金检,喜向侯邦乞宝符。xiū cóng chán dài lùn jīn jiǎn,xǐ xiàng hóu bāng qǐ bǎo fú。
混辟将何酬圣主,祁连不遣祭休屠。hùn pì jiāng hé chóu shèng zhǔ,qí lián bù qiǎn jì xiū tú。

谒北岳庙

王世贞

郁盘河朔古今雄,柴望千秋礼数崇。yù pán hé shuò gǔ jīn xióng,chái wàng qiān qiū lǐ shù chóng。
黑展灵旗开水德,白飞穹石见神功。hēi zhǎn líng qí kāi shuǐ dé,bái fēi qióng shí jiàn shén gōng。
尊同四岳非真拜,秩比三台是寓公。zūn tóng sì yuè fēi zhēn bài,zhì bǐ sān tái shì yù gōng。
闻道率然元尔阵,可无风雨净遥空。wén dào lǜ rán yuán ěr zhèn,kě wú fēng yǔ jìng yáo kōng。

榆岭傍峭壁际天中有悬泉如柱玉下汇巨涧

王世贞

飞泉坼汉写崔嵬,倦马惊逢首重回。fēi quán chè hàn xiě cuī wéi,juàn mǎ jīng féng shǒu zhòng huí。
绝壁倒看银绠坠,高空横散玉绳来。jué bì dào kàn yín gěng zhuì,gāo kōng héng sàn yù shéng lái。
关奇汗雪长凌夏,峡急崩云自起雷。guān qí hàn xuě zhǎng líng xià,xiá jí bēng yún zì qǐ léi。
一酌吾宁逃颍客,即看汝岂住山才。yī zhuó wú níng táo yǐng kè,jí kàn rǔ qǐ zhù shān cái。

少司徒清丰吕公枉驾见访即席有作

王世贞

十年天地竟何如,回首沧桑感慨馀。shí nián tiān dì jìng hé rú,huí shǒu cāng sāng gǎn kǎi yú。
之郡未悬徐稚榻,应门先报吕安车。zhī jùn wèi xuán xú zhì tà,yīng mén xiān bào lǚ ān chē。
休论白眼狂时事,且出青山著后书。xiū lùn bái yǎn kuáng shí shì,qiě chū qīng shān zhù hòu shū。
郡酒便如漳水浊,可能相见不踌躇。jùn jiǔ biàn rú zhāng shuǐ zhuó,kě néng xiāng jiàn bù chóu chú。

赠少司徒清丰吕公

王世贞

当年青琐独批鳞,主圣能宽万死身。dāng nián qīng suǒ dú pī lín,zhǔ shèng néng kuān wàn sǐ shēn。
见历风波垂百折,到来霄汉是孤臣。jiàn lì fēng bō chuí bǎi zhé,dào lái xiāo hàn shì gū chén。
淇园午色摊书卷,漳水秋声起钓纶。qí yuán wǔ sè tān shū juǎn,zhāng shuǐ qiū shēng qǐ diào lún。
自是非熊堪入梦,郡楼长盼属车尘。zì shì fēi xióng kān rù mèng,jùn lóu zhǎng pàn shǔ chē chén。

登黄榆最高处

王世贞

太行无际碧天愁,榆塞褰帷万古收。tài xíng wú jì bì tiān chóu,yú sāi qiān wéi wàn gǔ shōu。
紫气东盘沧海出,黄河西抱汉关流。zǐ qì dōng pán cāng hǎi chū,huáng hé xī bào hàn guān liú。
櫜鞬忽动双鸿暝,刁斗频敲万马秋。gāo jiān hū dòng shuāng hóng míng,diāo dòu pín qiāo wàn mǎ qiū。
薄伐到今仍列戍,教人无赖说并州。báo fá dào jīn réng liè shù,jiào rén wú lài shuō bìng zhōu。

登黄榆最高处

王世贞

托御当年惜未同,叱车今旦指秋空。tuō yù dāng nián xī wèi tóng,chì chē jīn dàn zhǐ qiū kōng。
千峰竞吐嵯峨日,万木长交惨淡风。qiān fēng jìng tǔ cuó é rì,wàn mù zhǎng jiāo cǎn dàn fēng。
滴博高疑唐旧戍,虒祁远是晋新宫。dī bó gāo yí táng jiù shù,sī qí yuǎn shì jìn xīn gōng。
亦知雷雨非全妒,不遣人间句并雄。yì zhī léi yǔ fēi quán dù,bù qiǎn rén jiān jù bìng xióng。

初冬日于邯郸丛台饯朱太仆

王世贞

天寒大陆吐丛台,倚酒雄风亦快哉。tiān hán dà lù tǔ cóng tái,yǐ jiǔ xióng fēng yì kuài zāi。
红日迥从漳水堕,白云纷阻太行回。hóng rì jiǒng cóng zhāng shuǐ duò,bái yún fēn zǔ tài xíng huí。
空城竟暮无鸣瑟,侠客千秋付举杯。kōng chéng jìng mù wú míng sè,xiá kè qiān qiū fù jǔ bēi。
此去君王须问骏,莫言曾见剧辛来。cǐ qù jūn wáng xū wèn jùn,mò yán céng jiàn jù xīn lái。