古诗词

封户部大夫次泉李德润先生其先自关中徙豪卫京师遂为京师人补博士弟子通经术有声而不获第有子今仪部君早达以其官封先生不色喜惟杜门读书缮性而已仪部用直言获谴先生不色忧旋被召迁今官迎先生养先生亦不色喜其夷然泊然者如故也弇州生闻之曰先生其有道者欤选部魏子曰子以先生有道者则子之言遍天下而乃啬于有道者何也辞弗获已为古风一章歌以寿之

王世贞

函右表地灵,天京萃人杰。hán yòu biǎo dì líng,tiān jīng cuì rén jié。
英英李夫子,徙豪自先哲。yīng yīng lǐ fū zi,xǐ háo zì xiān zhé。
三藉方朔余,七工枚生发。sān jí fāng shuò yú,qī gōng méi shēng fā。
鸿都艺良就,鹿鸣歌中咽。hóng dōu yì liáng jiù,lù míng gē zhōng yàn。
束书怜肮脏,抚腹笑豁达。shù shū lián āng zàng,fǔ fù xiào huō dá。
慷慨舍頖宫,栖迟瞻魏阙。kāng kǎi shě pàn gōng,qī chí zhān wèi quē。
伏枥虽已乖,有驹早汗血。fú lì suī yǐ guāi,yǒu jū zǎo hàn xuè。
粉署郎地官,冰壶镜秋月。fěn shǔ láng dì guān,bīng hú jìng qiū yuè。
一登考功最,遂参大夫末。yī dēng kǎo gōng zuì,suì cān dà fū mò。
紫诰标义方,乌纱冒宣发。zǐ gào biāo yì fāng,wū shā mào xuān fā。
闾里前为寿,雅非公所悦。lǘ lǐ qián wèi shòu,yǎ fēi gōng suǒ yuè。
君恩固沈深,汝职何琐屑。jūn ēn gù shěn shēn,rǔ zhí hé suǒ xiè。
维时上台拆,望治群志切。wéi shí shàng tái chāi,wàng zhì qún zhì qiè。
虽更覆餗鼎,未监摧庄辙。suī gèng fù sù dǐng,wèi jiān cuī zhuāng zhé。
桃李丛要津,狐鼠窜深穴。táo lǐ cóng yào jīn,hú shǔ cuàn shēn xué。
寒素多失职,膏腴转轩揭。hán sù duō shī zhí,gāo yú zhuǎn xuān jiē。
御史一有陈,幞被谢朝谒。yù shǐ yī yǒu chén,fú bèi xiè cháo yè。
维时雷霆下,臣才理其说。wéi shí léi tíng xià,chén cái lǐ qí shuō。
夫苟利社稷,焉能避鈇钺。fū gǒu lì shè jì,yān néng bì fū yuè。
天听不为开,物情转成郁。tiān tīng bù wèi kāi,wù qíng zhuǎn chéng yù。
槐简拖绿衫,引慝谢亲闼。huái jiǎn tuō lǜ shān,yǐn tè xiè qīn tà。
公为喜加餐,汝志吾弗夺。gōng wèi xǐ jiā cān,rǔ zhì wú fú duó。
畴拥黄屋尊,谁伏青蒲热。chóu yōng huáng wū zūn,shuí fú qīng pú rè。
堂堂中兴代,鸣凤何寥阔。táng táng zhōng xīng dài,míng fèng hé liáo kuò。
既同臧洪日,宁辞道州罚。jì tóng zāng hóng rì,níng cí dào zhōu fá。
御魅夫岂遥,无官自足活。yù mèi fū qǐ yáo,wú guān zì zú huó。
天心在仁直,阴翳俄朗豁。tiān xīn zài rén zhí,yīn yì é lǎng huō。
宣室既生还,绛灌亦心折。xuān shì jì shēng hái,jiàng guàn yì xīn zhé。
金陵佳丽地,建礼鹓鸾列。jīn líng jiā lì dì,jiàn lǐ yuān luán liè。
试问三釜隆,胡殊菽水啜。shì wèn sān fǔ lóng,hú shū shū shuǐ chuài。
拄笏龙江霞,曳杖鸡阜雪。zhǔ hù lóng jiāng xiá,yè zhàng jī fù xuě。
有时指凤游,翛然羡高洁。yǒu shí zhǐ fèng yóu,xiāo rán xiàn gāo jié。
气养神自王,意澹精不汩。qì yǎng shén zì wáng,yì dàn jīng bù gǔ。
父道师友兼,君德天地埒。fù dào shī yǒu jiān,jūn dé tiān dì liè。
我称万年觞,盖言不磨灭。wǒ chēng wàn nián shāng,gài yán bù mó miè。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

寓怀

王世贞

文景体恭俭,陈粟俯丘山。wén jǐng tǐ gōng jiǎn,chén sù fǔ qiū shān。
易世因其资,气欲盖九纮。yì shì yīn qí zī,qì yù gài jiǔ hóng。
柏梁既以灾,建章遂造天。bǎi liáng jì yǐ zāi,jiàn zhāng suì zào tiān。
蜀汉穷材木,少府罄金钱。shǔ hàn qióng cái mù,shǎo fǔ qìng jīn qián。
原麓既如髡,闾井宁不然。yuán lù jì rú kūn,lǘ jǐng níng bù rán。
感此池上翁,精灵泣帝前。gǎn cǐ chí shàng wēng,jīng líng qì dì qián。
天心虽仁爱,毋乃滋倒悬。tiān xīn suī rén ài,wú nǎi zī dào xuán。

寓怀

王世贞

蜀有严夫子,渊博世无俦。shǔ yǒu yán fū zi,yuān bó shì wú chóu。
九州历其八,意者辞帝州。jiǔ zhōu lì qí bā,yì zhě cí dì zhōu。
五经亦以四,将无废春秋。wǔ jīng yì yǐ sì,jiāng wú fèi chūn qiū。
春秋不忍读,帝州不可游。chūn qiū bù rěn dú,dì zhōu bù kě yóu。
伐国且问谀,君子非所酬。fá guó qiě wèn yú,jūn zi fēi suǒ chóu。
是以终岩穴,冥心蹈清幽。shì yǐ zhōng yán xué,míng xīn dǎo qīng yōu。

寓怀

王世贞

四大偶然合,六尘遂缘生。sì dà ǒu rán hé,liù chén suì yuán shēng。
幻心从兹起,空华竟何形。huàn xīn cóng zī qǐ,kōng huá jìng hé xíng。
执幻既为幻,离幻亦无成。zhí huàn jì wèi huàn,lí huàn yì wú chéng。
积渐由奢靡,既得不可名。jī jiàn yóu shē mí,jì dé bù kě míng。
万动顺其轨,杳然空中澄。wàn dòng shùn qí guǐ,yǎo rán kōng zhōng chéng。
定静与寂感,吾闻之孔经。dìng jìng yǔ jì gǎn,wú wén zhī kǒng jīng。

寓怀

王世贞

卫人迎妇人,上车戒笞马。wèi rén yíng fù rén,shàng chē jiè chī mǎ。
至门教送母,灭灶将失火。zhì mén jiào sòng mǔ,miè zào jiāng shī huǒ。
入室见臼曰,徙牖妨来者。rù shì jiàn jiù yuē,xǐ yǒu fáng lái zhě。
此岂非所言,于时未为可。cǐ qǐ fēi suǒ yán,yú shí wèi wèi kě。
荆棘横周道,雷霆纷来下。jīng jí héng zhōu dào,léi tíng fēn lái xià。
硁硁小人哉,君子言不果。kēng kēng xiǎo rén zāi,jūn zi yán bù guǒ。

寓怀

王世贞

严仲怨韩相,避之轵深里。yán zhòng yuàn hán xiāng,bì zhī zhǐ shēn lǐ。
顾盻屠酤间,聂生为知已。gù xì tú gū jiān,niè shēng wèi zhī yǐ。
百金何当道,片言杀心起。bǎi jīn hé dāng dào,piàn yán shā xīn qǐ。
老母既以归,为君报睚眦。lǎo mǔ jì yǐ guī,wèi jūn bào yá zì。
阑入白刃林,瞥然刺侠累。lán rù bái rèn lín,piē rán cì xiá lèi。
皮面不可迹,欲以存其姊。pí miàn bù kě jì,yù yǐ cún qí zǐ。
人间捐生士,殉名安足齿。rén jiān juān shēng shì,xùn míng ān zú chǐ。

寓怀

王世贞

■力见距山,浑夕出肥遗。lì jiàn jù shān,hún xī chū féi yí。
軨軨娱空桑,鹿台啸凫徯。líng líng yú kōng sāng,lù tái xiào fú xī。
念欲耕沃沮,妖氛缠四维。niàn yù gēng wò jǔ,yāo fēn chán sì wéi。
回首盼天阍,沈深叩无期。huí shǒu pàn tiān hūn,shěn shēn kòu wú qī。
相柳食九州,膏血弥川坻。xiāng liǔ shí jiǔ zhōu,gāo xuè mí chuān chí。
巫咸不能招,伥伥焉所归。wū xián bù néng zhāo,chāng chāng yān suǒ guī。

寓怀

王世贞

步出城西门,踟蹰中不夷。bù chū chéng xī mén,chí chú zhōng bù yí。
道逢一仙长,自称广成师。dào féng yī xiān zhǎng,zì chēng guǎng chéng shī。
授我一丸药,令我杜德机。shòu wǒ yī wán yào,lìng wǒ dù dé jī。
揽镜朱颜凋,隤然废威仪。lǎn jìng zhū yán diāo,tuí rán fèi wēi yí。
禽游无惊翼,兽逐鲜辟蹄。qín yóu wú jīng yì,shòu zhú xiān pì tí。
良玉岂不珍,在璞全光辉。liáng yù qǐ bù zhēn,zài pú quán guāng huī。
惜哉和氏子,三刖乃其宜。xī zāi hé shì zi,sān yuè nǎi qí yí。

寓怀

王世贞

西方有圣人,自然坐莲花。xī fāng yǒu shèng rén,zì rán zuò lián huā。
跏趺黄金相,下照千恒沙。jiā fū huáng jīn xiāng,xià zhào qiān héng shā。
庄严先帝释,纷诡诸罗叉。zhuāng yán xiān dì shì,fēn guǐ zhū luó chā。
种种明心地,安在斗毗夸。zhǒng zhǒng míng xīn dì,ān zài dòu pí kuā。
奈何浮屠教,土木被诸华。nài hé fú tú jiào,tǔ mù bèi zhū huá。
求因还生障,积幻遂成魔。qiú yīn hái shēng zhàng,jī huàn suì chéng mó。
智士达其根,愚者将奈何。zhì shì dá qí gēn,yú zhě jiāng nài hé。

寓怀

王世贞

杨朱嗟旅人,二妇不相当。yáng zhū jiē lǚ rén,èr fù bù xiāng dāng。
美好由心造,贵贱亦何常。měi hǎo yóu xīn zào,guì jiàn yì hé cháng。
屈平避上官,楚材湛沅湘。qū píng bì shàng guān,chǔ cái zhàn yuán xiāng。
李牧中郭开,赵氏血纵横。lǐ mù zhōng guō kāi,zhào shì xuè zòng héng。
俯念千秋感,畴能竟其方。fǔ niàn qiān qiū gǎn,chóu néng jìng qí fāng。
揖莸登兰席,虽尊故不芳。yī yóu dēng lán xí,suī zūn gù bù fāng。
投璧陨磻阶,虽碎不移光。tóu bì yǔn pán jiē,suī suì bù yí guāng。

寓怀

王世贞

衰周渝王纪,战伐浩相寻。shuāi zhōu yú wáng jì,zhàn fá hào xiāng xún。
兵戈无宁绪,诗书故不任。bīng gē wú níng xù,shī shū gù bù rèn。
贾竖亦钓奇,王孙折豪心。jiǎ shù yì diào qí,wáng sūn zhé háo xīn。
片言双白璧,一字千黄金。piàn yán shuāng bái bì,yī zì qiān huáng jīn。
虽非吐哺节,收名良已深。suī fēi tǔ bǔ jié,shōu míng liáng yǐ shēn。
挟瑟华阳宫,朱门日沈沈。xié sè huá yáng gōng,zhū mén rì shěn shěn。
所以蓬蒿士,宁为抱膝吟。suǒ yǐ péng hāo shì,níng wèi bào xī yín。

寓怀

王世贞

春秋宁无战,国辞良已修。chūn qiū níng wú zhàn,guó cí liáng yǐ xiū。
获主称下臣,伏剑不相尤。huò zhǔ chēng xià chén,fú jiàn bù xiāng yóu。
虽靡赓歌代,优然见文柔。suī mí gēng gē dài,yōu rán jiàn wén róu。
冯轼观士戏,无礼为君羞。féng shì guān shì xì,wú lǐ wèi jūn xiū。
况乃杯酒间,语笑皆戈矛。kuàng nǎi bēi jiǔ jiān,yǔ xiào jiē gē máo。

寓怀

王世贞

老父哀龚生,天年胡轻掷。lǎo fù āi gōng shēng,tiān nián hú qīng zhì。
孙登诮中散,不能含龙德。sūn dēng qiào zhōng sàn,bù néng hán lóng dé。
被裘舍遗金,恶在留其迹。bèi qiú shě yí jīn,è zài liú qí jì。
生名为杀身,君平悟真易。shēng míng wèi shā shēn,jūn píng wù zhēn yì。
二士岂不显,四贤胎余则。èr shì qǐ bù xiǎn,sì xián tāi yú zé。
知白而守黑,乃为天下式。zhī bái ér shǒu hēi,nǎi wèi tiān xià shì。

寓怀

王世贞

越石豪贵姿,贾氏为密亲。yuè shí háo guì zī,jiǎ shì wèi mì qīn。
苟无晋阳操,若濡意何伸。gǒu wú jìn yáng cāo,ruò rú yì hé shēn。
深源苍生望,何如渭川滨。shēn yuán cāng shēng wàng,hé rú wèi chuān bīn。
高卧不克全,北伐丧其真。gāo wò bù kè quán,běi fá sàng qí zhēn。
慎始固所贵,薄终不足陈。shèn shǐ gù suǒ guì,báo zhōng bù zú chén。
狐兔当衢跃,豺虎争啮人。hú tù dāng qú yuè,chái hǔ zhēng niè rén。
七尺犹未掩,是非遽难论。qī chǐ yóu wèi yǎn,shì fēi jù nán lùn。

寓怀

王世贞

赤水三珠树,横条贯中天。chì shuǐ sān zhū shù,héng tiáo guàn zhōng tiān。
金气何陆离,窃窥太乙躔。jīn qì hé lù lí,qiè kuī tài yǐ chán。
执法不能纠,紫微竟何言。zhí fǎ bù néng jiū,zǐ wēi jìng hé yán。
下土虮虱臣,中夜心茫然。xià tǔ jǐ shī chén,zhōng yè xīn máng rán。
岂无弯弓志,腕弱意何宣。qǐ wú wān gōng zhì,wàn ruò yì hé xuān。
矫首太阳升,胡为向虞渊。jiǎo shǒu tài yáng shēng,hú wèi xiàng yú yuān。

寓怀

王世贞

在天恶疾风,飘飖无定期。zài tiān è jí fēng,piāo yáo wú dìng qī。
一决土囊口,迭宕不支持。yī jué tǔ náng kǒu,dié dàng bù zhī chí。
强排浮云出,又复拘阂之。qiáng pái fú yún chū,yòu fù jū hé zhī。
吹沙荡青冥,日月改光辉。chuī shā dàng qīng míng,rì yuè gǎi guāng huī。
波涛甘湛溺,借汝发其私。bō tāo gān zhàn nì,jiè rǔ fā qí sī。
此物何足论,但恐伤天威。cǐ wù hé zú lùn,dàn kǒng shāng tiān wēi。