古诗词

封户部大夫次泉李德润先生其先自关中徙豪卫京师遂为京师人补博士弟子通经术有声而不获第有子今仪部君早达以其官封先生不色喜惟杜门读书缮性而已仪部用直言获谴先生不色忧旋被召迁今官迎先生养先生亦不色喜其夷然泊然者如故也弇州生闻之曰先生其有道者欤选部魏子曰子以先生有道者则子之言遍天下而乃啬于有道者何也辞弗获已为古风一章歌以寿之

王世贞

函右表地灵,天京萃人杰。hán yòu biǎo dì líng,tiān jīng cuì rén jié。
英英李夫子,徙豪自先哲。yīng yīng lǐ fū zi,xǐ háo zì xiān zhé。
三藉方朔余,七工枚生发。sān jí fāng shuò yú,qī gōng méi shēng fā。
鸿都艺良就,鹿鸣歌中咽。hóng dōu yì liáng jiù,lù míng gē zhōng yàn。
束书怜肮脏,抚腹笑豁达。shù shū lián āng zàng,fǔ fù xiào huō dá。
慷慨舍頖宫,栖迟瞻魏阙。kāng kǎi shě pàn gōng,qī chí zhān wèi quē。
伏枥虽已乖,有驹早汗血。fú lì suī yǐ guāi,yǒu jū zǎo hàn xuè。
粉署郎地官,冰壶镜秋月。fěn shǔ láng dì guān,bīng hú jìng qiū yuè。
一登考功最,遂参大夫末。yī dēng kǎo gōng zuì,suì cān dà fū mò。
紫诰标义方,乌纱冒宣发。zǐ gào biāo yì fāng,wū shā mào xuān fā。
闾里前为寿,雅非公所悦。lǘ lǐ qián wèi shòu,yǎ fēi gōng suǒ yuè。
君恩固沈深,汝职何琐屑。jūn ēn gù shěn shēn,rǔ zhí hé suǒ xiè。
维时上台拆,望治群志切。wéi shí shàng tái chāi,wàng zhì qún zhì qiè。
虽更覆餗鼎,未监摧庄辙。suī gèng fù sù dǐng,wèi jiān cuī zhuāng zhé。
桃李丛要津,狐鼠窜深穴。táo lǐ cóng yào jīn,hú shǔ cuàn shēn xué。
寒素多失职,膏腴转轩揭。hán sù duō shī zhí,gāo yú zhuǎn xuān jiē。
御史一有陈,幞被谢朝谒。yù shǐ yī yǒu chén,fú bèi xiè cháo yè。
维时雷霆下,臣才理其说。wéi shí léi tíng xià,chén cái lǐ qí shuō。
夫苟利社稷,焉能避鈇钺。fū gǒu lì shè jì,yān néng bì fū yuè。
天听不为开,物情转成郁。tiān tīng bù wèi kāi,wù qíng zhuǎn chéng yù。
槐简拖绿衫,引慝谢亲闼。huái jiǎn tuō lǜ shān,yǐn tè xiè qīn tà。
公为喜加餐,汝志吾弗夺。gōng wèi xǐ jiā cān,rǔ zhì wú fú duó。
畴拥黄屋尊,谁伏青蒲热。chóu yōng huáng wū zūn,shuí fú qīng pú rè。
堂堂中兴代,鸣凤何寥阔。táng táng zhōng xīng dài,míng fèng hé liáo kuò。
既同臧洪日,宁辞道州罚。jì tóng zāng hóng rì,níng cí dào zhōu fá。
御魅夫岂遥,无官自足活。yù mèi fū qǐ yáo,wú guān zì zú huó。
天心在仁直,阴翳俄朗豁。tiān xīn zài rén zhí,yīn yì é lǎng huō。
宣室既生还,绛灌亦心折。xuān shì jì shēng hái,jiàng guàn yì xīn zhé。
金陵佳丽地,建礼鹓鸾列。jīn líng jiā lì dì,jiàn lǐ yuān luán liè。
试问三釜隆,胡殊菽水啜。shì wèn sān fǔ lóng,hú shū shū shuǐ chuài。
拄笏龙江霞,曳杖鸡阜雪。zhǔ hù lóng jiāng xiá,yè zhàng jī fù xuě。
有时指凤游,翛然羡高洁。yǒu shí zhǐ fèng yóu,xiāo rán xiàn gāo jié。
气养神自王,意澹精不汩。qì yǎng shén zì wáng,yì dàn jīng bù gǔ。
父道师友兼,君德天地埒。fù dào shī yǒu jiān,jūn dé tiān dì liè。
我称万年觞,盖言不磨灭。wǒ chēng wàn nián shāng,gài yán bù mó miè。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

杂感六章

王世贞

贫贱诚难处,富贵宁易居。pín jiàn chéng nán chù,fù guì níng yì jū。
畴为执两端,令我与愿俱。chóu wèi zhí liǎng duān,lìng wǒ yǔ yuàn jù。
藜藿犹未糁,列鼎穷珍腴。lí huò yóu wèi sǎn,liè dǐng qióng zhēn yú。
饥者靡不佳,饱者不羡馀。jī zhě mí bù jiā,bǎo zhě bù xiàn yú。
窈窕南山云,归乎恣所如。yǎo tiǎo nán shān yún,guī hū zì suǒ rú。

杂感六章

王世贞

千金买骏马,百金买辔头。qiān jīn mǎi jùn mǎ,bǎi jīn mǎi pèi tóu。
百千制狐白,十千珊瑚钩。bǎi qiān zhì hú bái,shí qiān shān hú gōu。
相从诸少年,宛洛书行游。xiāng cóng zhū shǎo nián,wǎn luò shū xíng yóu。
宛洛富名倡,挟瑟进清讴。wǎn luò fù míng chàng,xié sè jìn qīng ōu。
但知媚黄金,焉知我为畴。dàn zhī mèi huáng jīn,yān zhī wǒ wèi chóu。
出当从客欢,归当从妇谋。chū dāng cóng kè huān,guī dāng cóng fù móu。

书感

王世贞

婵娟无终极,燕赵遍蛾眉。chán juān wú zhōng jí,yàn zhào biàn é méi。
百卉就春阳,芬艳迫参差。bǎi huì jiù chūn yáng,fēn yàn pò cān chà。
美人临流坐,顾影中自怡。měi rén lín liú zuò,gù yǐng zhōng zì yí。
岂以为人妍,皓齿发相讥。qǐ yǐ wèi rén yán,hào chǐ fā xiāng jī。
卤莽乃时情,千秋长若斯。lǔ mǎng nǎi shí qíng,qiān qiū zhǎng ruò sī。

书感

王世贞

白露湿螀声,枯叶悲自和。bái lù shī jiāng shēng,kū yè bēi zì hé。
兰膏冻不发,三星渐沈河。lán gāo dòng bù fā,sān xīng jiàn shěn hé。
里中多轻薄,昏醉相经过。lǐ zhōng duō qīng báo,hūn zuì xiāng jīng guò。
两意既非当,虽欢其奈何。liǎng yì jì fēi dāng,suī huān qí nài hé。
亮无同衾愿,闭户敛双蛾。liàng wú tóng qīn yuàn,bì hù liǎn shuāng é。

我有一壶酒与于鳞赋

王世贞

我有一壶酒,与君醉花下。wǒ yǒu yī hú jiǔ,yǔ jūn zuì huā xià。
东风日夜至,群芳无停吐。dōng fēng rì yè zhì,qún fāng wú tíng tǔ。
高歌荡浮云,白日光起舞。gāo gē dàng fú yún,bái rì guāng qǐ wǔ。
陶然中心悦,忽往在千古。táo rán zhōng xīn yuè,hū wǎng zài qiān gǔ。
匪以藉世赢,他人安能取。fěi yǐ jí shì yíng,tā rén ān néng qǔ。

杂感

王世贞

朝阳发东隅,群动借其光。cháo yáng fā dōng yú,qún dòng jiè qí guāng。
流影忽西颓,万象亦含章。liú yǐng hū xī tuí,wàn xiàng yì hán zhāng。
谁云凉热变,迁代固所常。shuí yún liáng rè biàn,qiān dài gù suǒ cháng。
尔日平沙堤,今来禾黍场。ěr rì píng shā dī,jīn lái hé shǔ chǎng。
鸟雀恋故枝,车马依他墙。niǎo què liàn gù zhī,chē mǎ yī tā qiáng。
要知亲者短,不及疏者长。yào zhī qīn zhě duǎn,bù jí shū zhě zhǎng。
邈矣任生操,咄哉魏其伤。miǎo yǐ rèn shēng cāo,duō zāi wèi qí shāng。
誓纫幽兰佩,雅谊畴能量。shì rèn yōu lán pèi,yǎ yì chóu néng liàng。

杂感

王世贞

髫龄操觚翰,冠弱庸清朝。tiáo líng cāo gū hàn,guān ruò yōng qīng cháo。
驽质谢鞭策,闭户甘阒寥。nú zhì xiè biān cè,bì hù gān qù liáo。
挥汗畏请谒,四顾谁亲交。huī hàn wèi qǐng yè,sì gù shuí qīn jiāo。
此时大道边,车马争流涛。cǐ shí dà dào biān,chē mǎ zhēng liú tāo。
举目灼夭华,回盻生秋蒿。jǔ mù zhuó yāo huá,huí xì shēng qiū hāo。
亮匪万年身,胡忍弃尘嚣。liàng fěi wàn nián shēn,hú rěn qì chén xiāo。
呼儿理残编,手复量浊醪。hū ér lǐ cán biān,shǒu fù liàng zhuó láo。
得意且如此,后来惟所遭。dé yì qiě rú cǐ,hòu lái wéi suǒ zāo。

杂感

王世贞

为性本薄劣,聊乐在诗书。wèi xìng běn báo liè,liáo lè zài shī shū。
稍与古人近,顿觉世人疏。shāo yǔ gǔ rén jìn,dùn jué shì rén shū。
饱饭藉高卧,忽起临前除。bǎo fàn jí gāo wò,hū qǐ lín qián chú。
隐隐带西山,历历薄吾庐。yǐn yǐn dài xī shān,lì lì báo wú lú。
百里距非迩,爽气时吞嘘。bǎi lǐ jù fēi ěr,shuǎng qì shí tūn xū。
出门复入门,举足愁尘污。chū mén fù rù mén,jǔ zú chóu chén wū。
以兹欣散秩,牢落扬雄居。yǐ zī xīn sàn zhì,láo luò yáng xióng jū。

比曹初考述职有感

王世贞

岁月不我即,禄食三已期。suì yuè bù wǒ jí,lù shí sān yǐ qī。
揣分冒兢惕,程已惭素尸。chuāi fēn mào jīng tì,chéng yǐ cán sù shī。
出负友朋属,入惭父兄规。chū fù yǒu péng shǔ,rù cán fù xiōng guī。
殿最他所任,得失中自知。diàn zuì tā suǒ rèn,dé shī zhōng zì zhī。
伊予少浅涉,夙好经生期。yī yǔ shǎo qiǎn shè,sù hǎo jīng shēng qī。
稍见事乃谬,渐习心永睽。shāo jiàn shì nǎi miù,jiàn xí xīn yǒng kuí。
咎繇固圣者,其究亦趋时。jiù yáo gù shèng zhě,qí jiū yì qū shí。
南容复白圭,已甚非仲尼。nán róng fù bái guī,yǐ shén fēi zhòng ní。
滔滔亘天路,戚戚将向谁。tāo tāo gèn tiān lù,qī qī jiāng xiàng shuí。

初入理圜土

王世贞

日予事铅椠,握志在皇羲。rì yǔ shì qiān qiàn,wò zhì zài huáng xī。
泣车岂不深,化理一何卑。qì chē qǐ bù shēn,huà lǐ yī hé bēi。
咎繇固贤圣,毋乃逊后夔。jiù yáo gù xián shèng,wú nǎi xùn hòu kuí。
人情如趋湿,盛时能豫衰。rén qíng rú qū shī,shèng shí néng yù shuāi。
更以秩守寄,身为狱吏师。gèng yǐ zhì shǒu jì,shēn wèi yù lì shī。
悠悠互朝暮,戚戚此圜狴。yōu yōu hù cháo mù,qī qī cǐ huán bì。

初入理圜土

王世贞

圜狴何崔嵬,贯曜丽幽方。huán bì hé cuī wéi,guàn yào lì yōu fāng。
当昼日返冥,逾春草不芳。dāng zhòu rì fǎn míng,yú chūn cǎo bù fāng。
紏紏御呵怒,离离累讯伤。tǒu tǒu yù hē nù,lí lí lèi xùn shāng。
下当迩重泉,上永隔天阊。xià dāng ěr zhòng quán,shàng yǒng gé tiān chāng。
谁悉逝矣故,更悲来者长。shuí xī shì yǐ gù,gèng bēi lái zhě zhǎng。

初入理圜土

王世贞

庭前有高树,好鸟相因依。tíng qián yǒu gāo shù,hǎo niǎo xiāng yīn yī。
固以效和鸣,鸣声一何悲。gù yǐ xiào hé míng,míng shēng yī hé bēi。
疑歌复疑诉,流调更流悽。yí gē fù yí sù,liú diào gèng liú qī。
此鸟宁有异,听怀多是非。cǐ niǎo níng yǒu yì,tīng huái duō shì fēi。

偶书

王世贞

闭户延素晷,创足避华径。bì hù yán sù guǐ,chuàng zú bì huá jìng。
所惟力不任,非繇意无竞。suǒ wéi lì bù rèn,fēi yáo yì wú jìng。
沈沦既已甘,芬芳亦焉盛。shěn lún jì yǐ gān,fēn fāng yì yān shèng。
寄责聊簿书,娱怀乃篇咏。jì zé liáo bù shū,yú huái nǎi piān yǒng。
策短世何长,瞿然恐难竟。cè duǎn shì hé zhǎng,qú rán kǒng nán jìng。
得酒且复斟,吾当醉陶径。dé jiǔ qiě fù zhēn,wú dāng zuì táo jìng。

遥望北邙山

王世贞

遥望北邙山,冢墓郁相樛。yáo wàng běi máng shān,zhǒng mù yù xiāng jiū。
石兽蹲草间,妖狐误来求。shí shòu dūn cǎo jiān,yāo hú wù lái qiú。
斧斤焉施伐,原窞各趋畴。fǔ jīn yān shī fá,yuán dàn gè qū chóu。
积泯渐成无,焉能睹其由。jī mǐn jiàn chéng wú,yān néng dǔ qí yóu。
生时藉世赢,迹往神不留。shēng shí jí shì yíng,jì wǎng shén bù liú。
岂若蓬蒿士,一语为千秋。qǐ ruò péng hāo shì,yī yǔ wèi qiān qiū。

省中视事有感

王世贞

披案适不乐,起步临前庭。pī àn shì bù lè,qǐ bù lín qián tíng。
顾视云中照,翳翳迫西楹。gù shì yún zhōng zhào,yì yì pò xī yíng。
过日若倾波,谁为念不停。guò rì ruò qīng bō,shuí wèi niàn bù tíng。
霜卉爱青阳,鬒丝忧素茎。shuāng huì ài qīng yáng,zhěn sī yōu sù jīng。
刀笔理何深,能令走世名。dāo bǐ lǐ hé shēn,néng lìng zǒu shì míng。
蜀客虽寂寞,犹得守玄经。shǔ kè suī jì mò,yóu dé shǒu xuán jīng。