古诗词

封户部大夫次泉李德润先生其先自关中徙豪卫京师遂为京师人补博士弟子通经术有声而不获第有子今仪部君早达以其官封先生不色喜惟杜门读书缮性而已仪部用直言获谴先生不色忧旋被召迁今官迎先生养先生亦不色喜其夷然泊然者如故也弇州生闻之曰先生其有道者欤选部魏子曰子以先生有道者则子之言遍天下而乃啬于有道者何也辞弗获已为古风一章歌以寿之

王世贞

函右表地灵,天京萃人杰。hán yòu biǎo dì líng,tiān jīng cuì rén jié。
英英李夫子,徙豪自先哲。yīng yīng lǐ fū zi,xǐ háo zì xiān zhé。
三藉方朔余,七工枚生发。sān jí fāng shuò yú,qī gōng méi shēng fā。
鸿都艺良就,鹿鸣歌中咽。hóng dōu yì liáng jiù,lù míng gē zhōng yàn。
束书怜肮脏,抚腹笑豁达。shù shū lián āng zàng,fǔ fù xiào huō dá。
慷慨舍頖宫,栖迟瞻魏阙。kāng kǎi shě pàn gōng,qī chí zhān wèi quē。
伏枥虽已乖,有驹早汗血。fú lì suī yǐ guāi,yǒu jū zǎo hàn xuè。
粉署郎地官,冰壶镜秋月。fěn shǔ láng dì guān,bīng hú jìng qiū yuè。
一登考功最,遂参大夫末。yī dēng kǎo gōng zuì,suì cān dà fū mò。
紫诰标义方,乌纱冒宣发。zǐ gào biāo yì fāng,wū shā mào xuān fā。
闾里前为寿,雅非公所悦。lǘ lǐ qián wèi shòu,yǎ fēi gōng suǒ yuè。
君恩固沈深,汝职何琐屑。jūn ēn gù shěn shēn,rǔ zhí hé suǒ xiè。
维时上台拆,望治群志切。wéi shí shàng tái chāi,wàng zhì qún zhì qiè。
虽更覆餗鼎,未监摧庄辙。suī gèng fù sù dǐng,wèi jiān cuī zhuāng zhé。
桃李丛要津,狐鼠窜深穴。táo lǐ cóng yào jīn,hú shǔ cuàn shēn xué。
寒素多失职,膏腴转轩揭。hán sù duō shī zhí,gāo yú zhuǎn xuān jiē。
御史一有陈,幞被谢朝谒。yù shǐ yī yǒu chén,fú bèi xiè cháo yè。
维时雷霆下,臣才理其说。wéi shí léi tíng xià,chén cái lǐ qí shuō。
夫苟利社稷,焉能避鈇钺。fū gǒu lì shè jì,yān néng bì fū yuè。
天听不为开,物情转成郁。tiān tīng bù wèi kāi,wù qíng zhuǎn chéng yù。
槐简拖绿衫,引慝谢亲闼。huái jiǎn tuō lǜ shān,yǐn tè xiè qīn tà。
公为喜加餐,汝志吾弗夺。gōng wèi xǐ jiā cān,rǔ zhì wú fú duó。
畴拥黄屋尊,谁伏青蒲热。chóu yōng huáng wū zūn,shuí fú qīng pú rè。
堂堂中兴代,鸣凤何寥阔。táng táng zhōng xīng dài,míng fèng hé liáo kuò。
既同臧洪日,宁辞道州罚。jì tóng zāng hóng rì,níng cí dào zhōu fá。
御魅夫岂遥,无官自足活。yù mèi fū qǐ yáo,wú guān zì zú huó。
天心在仁直,阴翳俄朗豁。tiān xīn zài rén zhí,yīn yì é lǎng huō。
宣室既生还,绛灌亦心折。xuān shì jì shēng hái,jiàng guàn yì xīn zhé。
金陵佳丽地,建礼鹓鸾列。jīn líng jiā lì dì,jiàn lǐ yuān luán liè。
试问三釜隆,胡殊菽水啜。shì wèn sān fǔ lóng,hú shū shū shuǐ chuài。
拄笏龙江霞,曳杖鸡阜雪。zhǔ hù lóng jiāng xiá,yè zhàng jī fù xuě。
有时指凤游,翛然羡高洁。yǒu shí zhǐ fèng yóu,xiāo rán xiàn gāo jié。
气养神自王,意澹精不汩。qì yǎng shén zì wáng,yì dàn jīng bù gǔ。
父道师友兼,君德天地埒。fù dào shī yǒu jiān,jūn dé tiān dì liè。
我称万年觞,盖言不磨灭。wǒ chēng wàn nián shāng,gài yán bù mó miè。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

送华存叔北上

王世贞

大江日夜声,寒云摧天黑。dà jiāng rì yè shēng,hán yún cuī tiān hēi。
江头一樽酒,言饯东山客。jiāng tóu yī zūn jiǔ,yán jiàn dōng shān kè。
鸿雁因高风,翩翩各南北。hóng yàn yīn gāo fēng,piān piān gè nán běi。
念当乖形影,昵昵不忍释。niàn dāng guāi xíng yǐng,nì nì bù rěn shì。
王睢为代言,乘时厉羽翮。wáng suī wèi dài yán,chéng shí lì yǔ hé。
抚壮当及功,竖儒多自失。fǔ zhuàng dāng jí gōng,shù rú duō zì shī。
隗俄燕昭台,黄金栖其侧。kuí é yàn zhāo tái,huáng jīn qī qí cè。
毋以千里资,轻为世人得。wú yǐ qiān lǐ zī,qīng wèi shì rén dé。
骧首忽长鸣,幽州莽生色。xiāng shǒu hū zhǎng míng,yōu zhōu mǎng shēng sè。

病中别沈子嘉则之扬州

王世贞

溽炎始见蠲,微疴俄相逐。rù yán shǐ jiàn juān,wēi kē é xiāng zhú。
故人弃我去,使我惊局促。gù rén qì wǒ qù,shǐ wǒ jīng jú cù。
杂绪难尽言,轻帆易辞目。zá xù nán jǐn yán,qīng fān yì cí mù。
惆怅离后思,广陵雨中绿。chóu chàng lí hòu sī,guǎng líng yǔ zhōng lǜ。

复张幼于

王世贞

荆璞虽自良,在閟谁见赏。jīng pú suī zì liáng,zài bì shuí jiàn shǎng。
鸣球悬东序,匪搏焉为响。míng qiú xuán dōng xù,fěi bó yān wèi xiǎng。
托契并冲融,扬辉何高朗。tuō qì bìng chōng róng,yáng huī hé gāo lǎng。
之子邓林彦,髫年吐神爽。zhī zi dèng lín yàn,tiáo nián tǔ shén shuǎng。
鸾姿谢雕饰,蠖伏韬宏养。luán zī xiè diāo shì,huò fú tāo hóng yǎng。
虽尔时所趣,居然汰群奖。suī ěr shí suǒ qù,jū rán tài qún jiǎng。
九域衡捭阖,千龄恣偃仰。jiǔ yù héng bǎi hé,qiān líng zì yǎn yǎng。
乃以拙薄姿,当君中心往。nǎi yǐ zhuō báo zī,dāng jūn zhōng xīn wǎng。
御李匪自华,比杨仍差长。yù lǐ fěi zì huá,bǐ yáng réng chà zhǎng。
树敌牙颊间,抗交云霞上。shù dí yá jiá jiān,kàng jiāo yún xiá shàng。
携手泛具区,所睹但泱漭。xié shǒu fàn jù qū,suǒ dǔ dàn yāng mǎng。
日月驰双驭,乾坤发遥想。rì yuè chí shuāng yù,qián kūn fā yáo xiǎng。
勖哉爱兰芬,毋使沦霜莽。xù zāi ài lán fēn,wú shǐ lún shuāng mǎng。

过扬州留寄方德新侍御

王世贞

君前潞河发,我前广陵去。jūn qián lù hé fā,wǒ qián guǎng líng qù。
野人工策蹇,使者虚乘遽。yě rén gōng cè jiǎn,shǐ zhě xū chéng jù。
北风江上来,停云冒成絮。běi fēng jiāng shàng lái,tíng yún mào chéng xù。
归心亦如此,安能为君住。guī xīn yì rú cǐ,ān néng wèi jūn zhù。
惆怅丛桂月,苍苍已如雾。chóu chàng cóng guì yuè,cāng cāng yǐ rú wù。
含辛即路岐,摅衷在毫素。hán xīn jí lù qí,shū zhōng zài háo sù。

赠陆丈人

王世贞

逢君衢路间,憔悴车马姿。féng jūn qú lù jiān,qiáo cuì chē mǎ zī。
斗酒相慰劳,拂拭故冠衣。dòu jiǔ xiāng wèi láo,fú shì gù guān yī。
长跪问旧乡,掩涕不自支。zhǎng guì wèn jiù xiāng,yǎn tì bù zì zhī。
催徵多异政,庐井无新炊。cuī zhēng duō yì zhèng,lú jǐng wú xīn chuī。
昔为州郡佐,投劾强言归。xī wèi zhōu jùn zuǒ,tóu hé qiáng yán guī。
今者一老翁,县官更相欺。jīn zhě yī lǎo wēng,xiàn guān gèng xiāng qī。
弱息苦不任,白首愿多违。ruò xī kǔ bù rèn,bái shǒu yuàn duō wéi。
谁云田家乐,翻令仕路嗤。shuí yún tián jiā lè,fān lìng shì lù chī。
彭泽者何人,当其归去时。péng zé zhě hé rén,dāng qí guī qù shí。
种秫以卒岁,高枕咏皇羲。zhǒng shú yǐ zú suì,gāo zhěn yǒng huáng xī。
我欲营菟裘,太息不成辞。wǒ yù yíng tú qiú,tài xī bù chéng cí。

读李献吉何仲默徐昌榖三子诗

王世贞

夔峡收英灵,乾坤无真色。kuí xiá shōu yīng líng,qián kūn wú zhēn sè。
扰扰操觚士,各务徇所得。rǎo rǎo cāo gū shì,gè wù xùn suǒ dé。
恍若襄城辙,俱迷阴陵泽。huǎng ruò xiāng chéng zhé,jù mí yīn líng zé。
明兴我高帝,神武肆荡涤。míng xīng wǒ gāo dì,shén wǔ sì dàng dí。
七叶开人文,畴能承休德。qī yè kāi rén wén,chóu néng chéng xiū dé。
是时北地生,草昧发超识。shì shí běi dì shēng,cǎo mèi fā chāo shí。
手挽天河流,千秋鸿蒙坼。shǒu wǎn tiān hé liú,qiān qiū hóng méng chè。
坐令景从辈,齐声谐其则。zuò lìng jǐng cóng bèi,qí shēng xié qí zé。
矩步宁敢渝,狂者羞践迹。jǔ bù níng gǎn yú,kuáng zhě xiū jiàn jì。
宁知龙变化,夭矫不可即。níng zhī lóng biàn huà,yāo jiǎo bù kě jí。
彼以蛙黾趋,胡然矜相测。bǐ yǐ wā mǐn qū,hú rán jīn xiāng cè。

读李献吉何仲默徐昌榖三子诗

王世贞

孝皇握鳌极,万宇扬休光。xiào huáng wò áo jí,wàn yǔ yáng xiū guāng。
艺士被天来,大雅竟难方。yì shì bèi tiān lái,dà yǎ jìng nán fāng。
北地既龙举,信阳遂鸾翔。běi dì jì lóng jǔ,xìn yáng suì luán xiáng。
彼美在弱冠,振馥戢时芳。bǐ měi zài ruò guān,zhèn fù jí shí fāng。
二华削莲花,高掌媚太阳。èr huá xuē lián huā,gāo zhǎng mèi tài yáng。
朝霞洛溆波,因飔自文章。cháo xiá luò xù bō,yīn sī zì wén zhāng。
二子琢相就,流趋互雌黄。èr zi zuó xiāng jiù,liú qū hù cí huáng。
听曲昧其名,焉在讥颉颃。tīng qū mèi qí míng,yān zài jī jié háng。
寄言夸毗者,冥趋良可伤。jì yán kuā pí zhě,míng qū liáng kě shāng。

读李献吉何仲默徐昌榖三子诗

王世贞

伊昔吴都彦,挥翰藻思披。yī xī wú dōu yàn,huī hàn zǎo sī pī。
珊瑚间木难,粉黛映参差。shān hú jiān mù nán,fěn dài yìng cān chà。
岂乏妖丽观,适志良以稀。qǐ fá yāo lì guān,shì zhì liáng yǐ xī。
奕奕昌榖生,中道起其微。yì yì chāng gǔ shēng,zhōng dào qǐ qí wēi。
青天荡胸表,白日行须眉。qīng tiān dàng xiōng biǎo,bái rì xíng xū méi。
秋鸢搏羊角,夏雨结虹霓。qiū yuān bó yáng jiǎo,xià yǔ jié hóng ní。
泠泠松泉响,濯濯芙蓉姿。líng líng sōng quán xiǎng,zhuó zhuó fú róng zī。
当其所得意,直与作者期。dāng qí suǒ dé yì,zhí yǔ zuò zhě qī。
为郎叹寂寞,短年悲奄遗。wèi láng tàn jì mò,duǎn nián bēi yǎn yí。
匪但一世隘,终焉造化疑。fěi dàn yī shì ài,zhōng yān zào huà yí。
贞也乡之人,瓣香夙所私。zhēn yě xiāng zhī rén,bàn xiāng sù suǒ sī。
广陵怅云绝,山水欣自知。guǎng líng chàng yún jué,shān shuǐ xīn zì zhī。
要令千岁后,更奏金兰辞。yào lìng qiān suì hòu,gèng zòu jīn lán cí。

二贞篇

王世贞

徐卿志恬穆,闇然不自持。xú qīng zhì tián mù,àn rán bù zì chí。
虽复兴文藻,要非中所施。suī fù xīng wén zǎo,yào fēi zhōng suǒ shī。
踯躅俦侣间,咸顾私胜之。zhí zhú chóu lǚ jiān,xián gù sī shèng zhī。
营卫若千金,一捐不复疑。yíng wèi ruò qiān jīn,yī juān bù fù yí。
青天见河岳,白日回光仪。qīng tiān jiàn hé yuè,bái rì huí guāng yí。
所遇各自失,焉能强攀跻。suǒ yù gè zì shī,yān néng qiáng pān jī。
汝往稽剡滨,高视浮云驰。rǔ wǎng jī shàn bīn,gāo shì fú yún chí。
余复白驹篇,太息不成辞。yú fù bái jū piān,tài xī bù chéng cí。

二贞篇

王世贞

任侯神明守,吏道将余师。rèn hóu shén míng shǒu,lì dào jiāng yú shī。
东风被蒿莱,欣欣各自私。dōng fēng bèi hāo lái,xīn xīn gè zì sī。
力欲洪波偃,一苇恐难支。lì yù hóng bō yǎn,yī wěi kǒng nán zhī。
俯窥龙蛇宅,仰睹星辰移。fǔ kuī lóng shé zhái,yǎng dǔ xīng chén yí。
志士轻丧元,白刃蹈如归。zhì shì qīng sàng yuán,bái rèn dǎo rú guī。
能令行间伍,戚若同根枝。néng lìng xíng jiān wǔ,qī ruò tóng gēn zhī。
老父抚国殇,为侯捐不辞。lǎo fù fǔ guó shāng,wèi hóu juān bù cí。
婺妇泣其夫,身今得所施。wù fù qì qí fū,shēn jīn dé suǒ shī。
精诚贯烈日,天听竟能卑。jīng chéng guàn liè rì,tiān tīng jìng néng bēi。
紏紏干城士,厚禄拟何为。tǒu tǒu gàn chéng shì,hòu lù nǐ hé wèi。

五子篇济南李攀龙

王世贞

纤阿出溟渤,皓魄中天发。xiān ā chū míng bó,hào pò zhōng tiān fā。
列宿岂不显,杳然精灵摄。liè sù qǐ bù xiǎn,yǎo rán jīng líng shè。
先秦收正始,六代时汩没。xiān qín shōu zhèng shǐ,liù dài shí gǔ méi。
夫子扬嘉馨,千载驭飙軏。fū zi yáng jiā xīn,qiān zài yù biāo yuè。
思排入渊旷,象成自昭晰。sī pái rù yuān kuàng,xiàng chéng zì zhāo xī。
至理中所赏,胡然见时悦。zhì lǐ zhōng suǒ shǎng,hú rán jiàn shí yuè。
夫子乃沉沦,纷纷亦奄忽。fū zi nǎi chén lún,fēn fēn yì yǎn hū。
六合惨淡间,微生借嘘拂。liù hé cǎn dàn jiān,wēi shēng jiè xū fú。
并啸倚崆峒,苍苍极秋色。bìng xiào yǐ kōng dòng,cāng cāng jí qiū sè。
上有三危露,芝菌芬樛结。shàng yǒu sān wēi lù,zhī jūn fēn jiū jié。
攀英啜其滋,虹霞动灵宅。pān yīng chuài qí zī,hóng xiá dòng líng zhái。
却笑羡门者,长生等澌沫。què xiào xiàn mén zhě,zhǎng shēng děng sī mò。

五子篇济南李攀龙

王世贞

蔼蔼洵吉士,产秀自天目。ǎi ǎi xún jí shì,chǎn xiù zì tiān mù。
冷冷穆风披,青阳振膏馥。lěng lěng mù fēng pī,qīng yáng zhèn gāo fù。
调气玩时人,幽怀被商曲。diào qì wán shí rén,yōu huái bèi shāng qū。
客从东方来,贻君以迷榖。kè cóng dōng fāng lái,yí jūn yǐ mí gǔ。
含吐兹未酬,宛然中心笃。hán tǔ zī wèi chóu,wǎn rán zhōng xīn dǔ。
柔条沃嘉霖,虽罢中所欲。róu tiáo wò jiā lín,suī bà zhōng suǒ yù。
良璞困铝错,连城谢其琢。liáng pú kùn lǚ cuò,lián chéng xiè qí zuó。
逝将因君御,并起双鸿鹄。shì jiāng yīn jūn yù,bìng qǐ shuāng hóng gǔ。

五子篇济南李攀龙

王世贞

大溟湛珊瑚,陆离灼丛条。dà míng zhàn shān hú,lù lí zhuó cóng tiáo。
龙伯何神举,弱纬连六鳌。lóng bó hé shén jǔ,ruò wěi lián liù áo。
之子为国经,含英奉清朝。zhī zi wèi guó jīng,hán yīng fèng qīng cháo。
泛澜先民蕴,眷念首阳椒。fàn lán xiān mín yùn,juàn niàn shǒu yáng jiāo。
杜权形俱敛,匪战理自超。dù quán xíng jù liǎn,fěi zhàn lǐ zì chāo。
贱或重千钧,贵则等逝飙。jiàn huò zhòng qiān jūn,guì zé děng shì biāo。
罗浮七十二,一一摩层霄。luó fú qī shí èr,yī yī mó céng xiāo。
玉笈子长往,金徽予罢操。yù jí zi zhǎng wǎng,jīn huī yǔ bà cāo。

五子篇济南李攀龙

王世贞

高旻漏元气,泻作黄河流。gāo mín lòu yuán qì,xiè zuò huáng hé liú。
排荡识其支,焉睹昆仑丘。pái dàng shí qí zhī,yān dǔ kūn lún qiū。
武昌蕴夙解,独往恣神搜。wǔ chāng yùn sù jiě,dú wǎng zì shén sōu。
亥步亦何穷,原问非所雠。hài bù yì hé qióng,yuán wèn fēi suǒ chóu。
仰窥太乙精,冷然注天湫。yǎng kuī tài yǐ jīng,lěng rán zhù tiān jiǎo。
调浪鼓青阳,馀风映素秋。diào làng gǔ qīng yáng,yú fēng yìng sù qiū。
下士俱大笑,哫訾不能休。xià shì jù dà xiào,zú zī bù néng xiū。
宁知帝弄臣,坐令鞭九州。níng zhī dì nòng chén,zuò lìng biān jiǔ zhōu。

五子篇济南李攀龙

王世贞

伊人璠玙彦,履盛无婴躬。yī rén fán yú yàn,lǚ shèng wú yīng gōng。
岂鲜盈门轨,匪其径寸衷。qǐ xiān yíng mén guǐ,fěi qí jìng cùn zhōng。
为寿不在年,千秋以为终。wèi shòu bù zài nián,qiān qiū yǐ wèi zhōng。
斯道苟不芜,排卫当谁功。sī dào gǒu bù wú,pái wèi dāng shuí gōng。
沉沦知夜光,鸿鹄高天风。chén lún zhī yè guāng,hóng gǔ gāo tiān fēng。
枉矢射彭城,逸劲饮石梁。wǎng shǐ shè péng chéng,yì jìn yǐn shí liáng。
谁谓汉哉广,裹糇航扶桑。shuí wèi hàn zāi guǎng,guǒ hóu háng fú sāng。
竦身太华颠,群途杳茫茫。sǒng shēn tài huá diān,qún tú yǎo máng máng。