古诗词

李本宁兄过访挟客曰来君者其名相如其字不疑与谈而悟则吾贞吉先生也喜而赋长篇赠之

王世贞

本宁别燕中,十见秋草白。běn níng bié yàn zhōng,shí jiàn qiū cǎo bái。
忽通应门刺,使我倒双舄。hū tōng yīng mén cì,shǐ wǒ dào shuāng xì。
鸦鬓犹未苍,虬髯顿成赤。yā bìn yóu wèi cāng,qiú rán dùn chéng chì。
寒暄未及展,已进所携客。hán xuān wèi jí zhǎn,yǐ jìn suǒ xié kè。
轻褣乍飘扬,朱辅吐温晰。qīng róng zhà piāo yáng,zhū fǔ tǔ wēn xī。
晔然一顾盻,光彩映萝薜。yè rán yī gù xì,guāng cǎi yìng luó bì。
姓疑护儿后,名自长卿得。xìng yí hù ér hòu,míng zì zhǎng qīng dé。
稍停见隆准,薆语通促膝。shāo tíng jiàn lóng zhǔn,ài yǔ tōng cù xī。
始悟自陶徙,翻称范少伯。shǐ wù zì táo xǐ,fān chēng fàn shǎo bó。
纵复紫可怜,宁夺南离色。zòng fù zǐ kě lián,níng duó nán lí sè。
不戴远游冠,却杖远游策。bù dài yuǎn yóu guān,què zhàng yuǎn yóu cè。
黄鹄摩天来,肯作樊笼翮。huáng gǔ mó tiān lái,kěn zuò fán lóng hé。
剥枣温浊醪,展歌恣欢噱。bō zǎo wēn zhuó láo,zhǎn gē zì huān jué。
床头挂君画,袖中出君迹。chuáng tóu guà jūn huà,xiù zhōng chū jūn jì。
神交复会面,数载今一夕。shén jiāo fù huì miàn,shù zài jīn yī xī。
却顾斗柄间,参商当不隔。què gù dòu bǐng jiān,cān shāng dāng bù gé。
勿问王孙归,所愁关尹识。wù wèn wáng sūn guī,suǒ chóu guān yǐn shí。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

徐长孺及郁子以制科业见访有答

王世贞

宛转双龙血未干,闲逢老马步阑残。wǎn zhuǎn shuāng lóng xuè wèi gàn,xián féng lǎo mǎ bù lán cán。
莫夸玉勒金羁事,见说人间行路难。mò kuā yù lēi jīn jī shì,jiàn shuō rén jiān xíng lù nán。

徐长孺及郁子以制科业见访有答

王世贞

休将深浅问蛾眉,欲答蛾眉泪已垂。xiū jiāng shēn qiǎn wèn é méi,yù dá é méi lèi yǐ chuí。
花样三千宫女面,何人不妒奉恩时。huā yàng sān qiān gōng nǚ miàn,hé rén bù dù fèng ēn shí。

梅花下得刘伯真廷尉书却寄

王世贞

万里清江万里鱼,即看鱼尾定何如。wàn lǐ qīng jiāng wàn lǐ yú,jí kàn yú wěi dìng hé rú。
江南二月梅花后,剖得夷陵八月书。jiāng nán èr yuè méi huā hòu,pōu dé yí líng bā yuè shū。

梅花下得刘伯真廷尉书却寄

王世贞

小苑红梅刺眼新,一枝分作峡江春。xiǎo yuàn hóng méi cì yǎn xīn,yī zhī fēn zuò xiá jiāng chūn。
长安驿骑知何限,天上于今少故人。zhǎng ān yì qí zhī hé xiàn,tiān shàng yú jīn shǎo gù rén。

清明日偶尔有感

王世贞

宛宛东风扬酒旗,轻寒轻暖禁烟时。wǎn wǎn dōng fēng yáng jiǔ qí,qīng hán qīng nuǎn jìn yān shí。
千条杨柳长垂地,不晓人间有别离。qiān tiáo yáng liǔ zhǎng chuí dì,bù xiǎo rén jiān yǒu bié lí。

清明日偶尔有感

王世贞

典衣沽酒莫辞贫,野鸟山花无限情。diǎn yī gū jiǔ mò cí pín,yě niǎo shān huā wú xiàn qíng。
三尺一堆犹自湿,去年人是上坟人。sān chǐ yī duī yóu zì shī,qù nián rén shì shàng fén rén。

雨后山园

王世贞

潺湲一雨到天明,西圃小溪春涨平。chán yuán yī yǔ dào tiān míng,xī pǔ xiǎo xī chūn zhǎng píng。
任使桃花禁不得,也能波面皱红生。rèn shǐ táo huā jìn bù dé,yě néng bō miàn zhòu hóng shēng。

徐客部元春奉使还朝四绝句

王世贞

锦里春深节暂停,东风吹送上江舲。jǐn lǐ chūn shēn jié zàn tíng,dōng fēng chuī sòng shàng jiāng líng。
不知汉省郎官宿,分得荀家第几星。bù zhī hàn shěng láng guān sù,fēn dé xún jiā dì jǐ xīng。

徐客部元春奉使还朝四绝句

王世贞

还从建礼别分台,知尔应多专对才。hái cóng jiàn lǐ bié fēn tái,zhī ěr yīng duō zhuān duì cái。
属国倘逢西极马,可应仍为太师来。shǔ guó tǎng féng xī jí mǎ,kě yīng réng wèi tài shī lái。

徐客部元春奉使还朝四绝句

王世贞

凤毛池上独翩翩,知是虞廷老凤传。fèng máo chí shàng dú piān piān,zhī shì yú tíng lǎo fèng chuán。
任使罢巢阿阁后,还鸣圣瑞一千年。rèn shǐ bà cháo ā gé hòu,hái míng shèng ruì yī qiān nián。

徐客部元春奉使还朝四绝句

王世贞

青袍柳色竞争春,夹路珠帘看眼新。qīng páo liǔ sè jìng zhēng chūn,jiā lù zhū lián kàn yǎn xīn。
共道德门无限好,徐郎天上石麒麟。gòng dào dé mén wú xiàn hǎo,xú láng tiān shàng shí qí lín。

为人赠京口何医一绝句

王世贞

君家肯让汉淳于,能使人间癖疾苏。jūn jiā kěn ràng hàn chún yú,néng shǐ rén jiān pǐ jí sū。
不知京口观涛日,曾见黄龙浴水无。bù zhī jīng kǒu guān tāo rì,céng jiàn huáng lóng yù shuǐ wú。

赠八十翁何中翰迁故世庙侍臣也

王世贞

炼来仙骨五铢轻,鹤背何年上太清。liàn lái xiān gǔ wǔ zhū qīng,hè bèi hé nián shàng tài qīng。
知是玉皇香案吏,可能还记步虚声。zhī shì yù huáng xiāng àn lì,kě néng hái jì bù xū shēng。

赠八十翁何中翰迁故世庙侍臣也

王世贞

武帝胡髯已上天,肯留方朔世间年。wǔ dì hú rán yǐ shàng tiān,kěn liú fāng shuò shì jiān nián。
仙宫似起偷桃狱,且向莲花峰际眠。xiān gōng shì qǐ tōu táo yù,qiě xiàng lián huā fēng jì mián。

在明遗我湘竹榻走笔言谢

王世贞

百迭香云缀露斑,梦回身似在湘山。bǎi dié xiāng yún zhuì lù bān,mèng huí shēn shì zài xiāng shān。
从今去后非无客,且挂高斋一壁间。cóng jīn qù hòu fēi wú kè,qiě guà gāo zhāi yī bì jiān。