古诗词

李本宁兄过访挟客曰来君者其名相如其字不疑与谈而悟则吾贞吉先生也喜而赋长篇赠之

王世贞

本宁别燕中,十见秋草白。běn níng bié yàn zhōng,shí jiàn qiū cǎo bái。
忽通应门刺,使我倒双舄。hū tōng yīng mén cì,shǐ wǒ dào shuāng xì。
鸦鬓犹未苍,虬髯顿成赤。yā bìn yóu wèi cāng,qiú rán dùn chéng chì。
寒暄未及展,已进所携客。hán xuān wèi jí zhǎn,yǐ jìn suǒ xié kè。
轻褣乍飘扬,朱辅吐温晰。qīng róng zhà piāo yáng,zhū fǔ tǔ wēn xī。
晔然一顾盻,光彩映萝薜。yè rán yī gù xì,guāng cǎi yìng luó bì。
姓疑护儿后,名自长卿得。xìng yí hù ér hòu,míng zì zhǎng qīng dé。
稍停见隆准,薆语通促膝。shāo tíng jiàn lóng zhǔn,ài yǔ tōng cù xī。
始悟自陶徙,翻称范少伯。shǐ wù zì táo xǐ,fān chēng fàn shǎo bó。
纵复紫可怜,宁夺南离色。zòng fù zǐ kě lián,níng duó nán lí sè。
不戴远游冠,却杖远游策。bù dài yuǎn yóu guān,què zhàng yuǎn yóu cè。
黄鹄摩天来,肯作樊笼翮。huáng gǔ mó tiān lái,kěn zuò fán lóng hé。
剥枣温浊醪,展歌恣欢噱。bō zǎo wēn zhuó láo,zhǎn gē zì huān jué。
床头挂君画,袖中出君迹。chuáng tóu guà jūn huà,xiù zhōng chū jūn jì。
神交复会面,数载今一夕。shén jiāo fù huì miàn,shù zài jīn yī xī。
却顾斗柄间,参商当不隔。què gù dòu bǐng jiān,cān shāng dāng bù gé。
勿问王孙归,所愁关尹识。wù wèn wáng sūn guī,suǒ chóu guān yǐn shí。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

女儿子

王世贞

猿啼一声发一变,不待出峡鬒如霰。yuán tí yī shēng fā yī biàn,bù dài chū xiá zhěn rú xiàn。

女儿子

王世贞

上牢虽迟下牢险,玉箸分残女儿脸。shàng láo suī chí xià láo xiǎn,yù zhù fēn cán nǚ ér liǎn。

子夜夏歌

王世贞

人言侬多憨,侬憨信非一。rén yán nóng duō hān,nóng hān xìn fēi yī。
不植春时花,要结夏时实。bù zhí chūn shí huā,yào jié xià shí shí。

子夜吴歌

王世贞

采桑长干陌,绿叶正毵毵。cǎi sāng zhǎng gàn mò,lǜ yè zhèng sān sān。
远驻青骢马,相遗玳瑁簪。yuǎn zhù qīng cōng mǎ,xiāng yí dài mào zān。
不愁无语对,归恐误春蚕。bù chóu wú yǔ duì,guī kǒng wù chūn cán。

子夜吴歌

王世贞

兰桡太湖曲,垂柳覆金堤。lán ráo tài hú qū,chuí liǔ fù jīn dī。
香气时时发,歌声处处迷。xiāng qì shí shí fā,gē shēng chù chù mí。
残妆汗欲尽,留着可怜眉。cán zhuāng hàn yù jǐn,liú zhe kě lián méi。

子夜吴歌

王世贞

姊妹欺相命,星前闭洞房。zǐ mèi qī xiāng mìng,xīng qián bì dòng fáng。
携灯挑促织,罗袜下东廊。xié dēng tiāo cù zhī,luó wà xià dōng láng。
明日争邀赌,钗头金凤皇。míng rì zhēng yāo dǔ,chāi tóu jīn fèng huáng。

子夜吴歌

王世贞

?毹依小阁,鹦鹉写流霞。shū yī xiǎo gé,yīng wǔ xiě liú xiá。
锦瑟卢家女,温香玉辟邪。jǐn sè lú jiā nǚ,wēn xiāng yù pì xié。
推窗见飘雪,惊道是杨花。tuī chuāng jiàn piāo xuě,jīng dào shì yáng huā。

子夜秋歌

王世贞

秋风击百卉,憔悴无光泽。qiū fēng jī bǎi huì,qiáo cuì wú guāng zé。
侬能破一笑,还侬春时色。nóng néng pò yī xiào,hái nóng chūn shí sè。

子夜冬歌

王世贞

漫天一夜雪,门前解消未。màn tiān yī yè xuě,mén qián jiě xiāo wèi。
憎侬去时迹,非关殢侬睡。zēng nóng qù shí jì,fēi guān tì nóng shuì。

子夜警歌

王世贞

并蒂芙蓉枕,下压金鸳鸯。bìng dì fú róng zhěn,xià yā jīn yuān yāng。
教妾成独自,若个不成双。jiào qiè chéng dú zì,ruò gè bù chéng shuāng。

子夜变歌

王世贞

长干月烂漫,是郎初变时。zhǎng gàn yuè làn màn,shì láng chū biàn shí。
莫谓无情黠,耐作有情痴。mò wèi wú qíng xiá,nài zuò yǒu qíng chī。

七日夜女歌

王世贞

一夕当一年,一年千万年。yī xī dāng yī nián,yī nián qiān wàn nián。
不那扶桑君,驱轮警我眠。bù nà fú sāng jūn,qū lún jǐng wǒ mián。

长史变歌

王世贞

莫呼侬作官,官今不得脱。mò hū nóng zuò guān,guān jīn bù dé tuō。
那能人上死,乍可草间活。nà néng rén shàng sǐ,zhà kě cǎo jiān huó。

黄竹歌

王世贞

黄竹生来黄,不烦唤为碧。huáng zhú shēng lái huáng,bù fán huàn wèi bì。
与娘作笼具,共夸真金色。yǔ niáng zuò lóng jù,gòng kuā zhēn jīn sè。

圣郎曲

王世贞

来亦不寂寂,去亦不匆匆。lái yì bù jì jì,qù yì bù cōng cōng。
曲盖飘婀娜,旌?结玲珑。qū gài piāo ē nà,jīng jié líng lóng。
不烦宛姨导,知他两心通。bù fán wǎn yí dǎo,zhī tā liǎng xīn tōng。