古诗词

谒表忠祠有述

王世贞

圣皇肇贻厥,元孙嗣绳其。shèng huáng zhào yí jué,yuán sūn sì shéng qí。
武略或不竞,文治所优为。wǔ lüè huò bù jìng,wén zhì suǒ yōu wèi。
诸王擅国封,分布若置棋。zhū wáng shàn guó fēng,fēn bù ruò zhì qí。
称诏行罚赏,匠意创车旗。chēng zhào xíng fá shǎng,jiàng yì chuàng chē qí。
是时上威令,颇不出京师。shì shí shàng wēi lìng,pǒ bù chū jīng shī。
黄齐托肺腑,力以身任之。huáng qí tuō fèi fǔ,lì yǐ shēn rèn zhī。
周叔既远窜,齐谷复长羁。zhōu shū jì yuǎn cuàn,qí gǔ fù zhǎng jī。
北平有髭王,属尊功不卑。běi píng yǒu zī wáng,shǔ zūn gōng bù bēi。
望气若龙虎,养卒皆熊貔。wàng qì ruò lóng hǔ,yǎng zú jiē xióng pí。
削地错已愚,夺国宁所宜。xuē dì cuò yǐ yú,duó guó níng suǒ yí。
谋泄汉使僇,渔阳动征鼙。móu xiè hàn shǐ lù,yú yáng dòng zhēng pí。
横驱属国胡,席卷燕南垂。héng qū shǔ guó hú,xí juǎn yàn nán chuí。
庙谟太草草,名使乳臭儿。miào mó tài cǎo cǎo,míng shǐ rǔ chòu ér。
蹀血白沟河,肉骨蔽陵坻。dié xuè bái gōu hé,ròu gǔ bì líng chí。
盛侯颇能军,平保壮偏禆。shèng hóu pǒ néng jūn,píng bǎo zhuàng piān bì。
一此或一彼,天心讵能知。yī cǐ huò yī bǐ,tiān xīn jù néng zhī。
桓桓铁尚书,矫矫六出奇。huán huán tiě shàng shū,jiǎo jiǎo liù chū qí。
东昌不茅靡,济南汤其池。dōng chāng bù máo mí,jì nán tāng qí chí。
有斐天台生,密勿主所葵。yǒu fěi tiān tái shēng,mì wù zhǔ suǒ kuí。
肆赦赦不行,用间间不疑。sì shè shè bù xíng,yòng jiān jiān bù yí。
大厦既将颠,一木焉能支。dà shà jì jiāng diān,yī mù yān néng zhī。
飞楫渡大江,群情遂乖离。fēi jí dù dà jiāng,qún qíng suì guāi lí。
三辅拟勤王,姚守已俘累。sān fǔ nǐ qín wáng,yáo shǒu yǐ fú lèi。
朱邸献重关,将相请密期。zhū dǐ xiàn zhòng guān,jiāng xiāng qǐng mì qī。
举宫为煨烬,谁辨真龙尸。jǔ gōng wèi wēi jìn,shuí biàn zhēn lóng shī。
魏公元勋后,不以密戚移。wèi gōng yuán xūn hòu,bù yǐ mì qī yí。
甘作请室囚,竟终首阳饥。gān zuò qǐng shì qiú,jìng zhōng shǒu yáng jī。
始祸复何言,纵体任刲■。shǐ huò fù hé yán,zòng tǐ rèn kuī。
天台乃甚口,五宗悉参夷。tiān tái nǎi shén kǒu,wǔ zōng xī cān yí。
铁公气犹劲,慷慨了不悲。tiě gōng qì yóu jìn,kāng kǎi le bù bēi。
自余诸名俊,卿尹暨曹司。zì yú zhū míng jùn,qīng yǐn jì cáo sī。
俱怀吠犬忠,不识尧为谁。jù huái fèi quǎn zhōng,bù shí yáo wèi shuí。
而彼景中丞,趋朝独逶迤。ér bǐ jǐng zhōng chéng,qū cháo dú wēi yí。
荆卿术未讲,豫让心空驰。jīng qīng shù wèi jiǎng,yù ràng xīn kōng chí。
噀血喷北风,捐胫付东馗。xùn xuè pēn běi fēng,juān jìng fù dōng kuí。
如闻九原辙,故主未可追。rú wén jiǔ yuán zhé,gù zhǔ wèi kě zhuī。
长寝事已毕,何烦论安危。zhǎng qǐn shì yǐ bì,hé fán lùn ān wēi。
笑彼崩角者,次第死胥靡。xiào bǐ bēng jiǎo zhě,cì dì sǐ xū mí。
拂郁二百年,身碎节不亏。fú yù èr bǎi nián,shēn suì jié bù kuī。
君王沛明诏,仿佛异代思。jūn wáng pèi míng zhào,fǎng fú yì dài sī。
加恩录后人,所在为致祠。jiā ēn lù hòu rén,suǒ zài wèi zhì cí。
建康殉节地,群灵当格斯。jiàn kāng xùn jié dì,qún líng dāng gé sī。
故主犹若敖,焉能不攒眉。gù zhǔ yóu ruò áo,yān néng bù zǎn méi。
侑食懿园席,行当待来兹。yòu shí yì yuán xí,xíng dāng dài lái zī。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

早春同于鳞公实访谢茂秦华严庵

王世贞

白社迟安石,青林叩远公。bái shè chí ān shí,qīng lín kòu yuǎn gōng。
乾坤吾辈在,身世几时同。qián kūn wú bèi zài,shēn shì jǐ shí tóng。
草树寒辉后,松杉暝色中。cǎo shù hán huī hòu,sōng shān míng sè zhōng。
重来应烂漫,一笑虎溪风。zhòng lái yīng làn màn,yī xiào hǔ xī fēng。

公实能数学未许予上寿也书此自解

王世贞

聊寻攴覆者,何日尽予年。liáo xún pū fù zhě,hé rì jǐn yǔ nián。
万事俱人后,那能此独先。wàn shì jù rén hòu,nà néng cǐ dú xiān。
汝云无蔡泽,吾道岂彭篯。rǔ yún wú cài zé,wú dào qǐ péng jiān。
不见青门土,千秋谁更贤。bù jiàn qīng mén tǔ,qiān qiū shuí gèng xián。

问讯梁公实

王世贞

问讯梁公实,声名未寂寥。wèn xùn liáng gōng shí,shēng míng wèi jì liáo。
病何关药饵,贫岂任渔樵。bìng hé guān yào ěr,pín qǐ rèn yú qiáo。
十载能吾辈,同心正久要。shí zài néng wú bèi,tóng xīn zhèng jiǔ yào。
边书况昨日,散捷紫宸朝。biān shū kuàng zuó rì,sàn jié zǐ chén cháo。

问讯梁公实

王世贞

汝病风尘外,吾衰景物中。rǔ bìng fēng chén wài,wú shuāi jǐng wù zhōng。
词人歌太乙,酒客卧新丰。cí rén gē tài yǐ,jiǔ kè wò xīn fēng。
弹铗心犹嗜,驱车路转穷。dàn jiá xīn yóu shì,qū chē lù zhuǎn qióng。
飘然五噫咏,天地一梁鸿。piāo rán wǔ yī yǒng,tiān dì yī liáng hóng。

入临皇太子

王世贞

蓟北逢春尽,千门积雪多。jì běi féng chūn jǐn,qiān mén jī xuě duō。
忽闻俱痛哭,竟已接讴歌。hū wén jù tòng kū,jìng yǐ jiē ōu gē。
月隐中峰岳,星摧幼海波。yuè yǐn zhōng fēng yuè,xīng cuī yòu hǎi bō。
可如王子晋,骑鹤一来过。kě rú wáng zi jìn,qí hè yī lái guò。

悼亡儿果祥诗十首

王世贞

得汝三年内,那能一日忘。dé rǔ sān nián nèi,nà néng yī rì wàng。
谁知浪惊喜,翻为助悲伤。shuí zhī làng jīng xǐ,fān wèi zhù bēi shāng。
处处难开眼,时时总断肠。chù chù nán kāi yǎn,shí shí zǒng duàn cháng。
病夫骨髓尽,未数泪千行。bìng fū gǔ suǐ jǐn,wèi shù lèi qiān xíng。

悼亡儿果祥诗十首

王世贞

一病无旬日,奄然丧此身。yī bìng wú xún rì,yǎn rán sàng cǐ shēn。
何心吾在世,无计尔为人。hé xīn wú zài shì,wú jì ěr wèi rén。
昨抚犹如玉,今看已作尘。zuó fǔ yóu rú yù,jīn kàn yǐ zuò chén。
平生娱弄物,触着暗伤神。píng shēng yú nòng wù,chù zhe àn shāng shén。

悼亡儿果祥诗十首

王世贞

眉目真如画,聪明解读诗。méi mù zhēn rú huà,cōng míng jiě dú shī。
见人为礼法,依母倍恩私。jiàn rén wèi lǐ fǎ,yī mǔ bèi ēn sī。
事事俱堪系,声声未忍离。shì shì jù kān xì,shēng shēng wèi rěn lí。
不眠仍起唤,星斗夜空垂。bù mián réng qǐ huàn,xīng dòu yè kōng chuí。

悼亡儿果祥诗十首

王世贞

动止能如意,欢啼并可亲。dòng zhǐ néng rú yì,huān tí bìng kě qīn。
纵无千里足,堪慰百年身。zòng wú qiān lǐ zú,kān wèi bǎi nián shēn。
得食先分姊,更衣必示人。dé shí xiān fēn zǐ,gèng yī bì shì rén。
难挥汝爷恸,闻者亦酸辛。nán huī rǔ yé tòng,wén zhě yì suān xīn。

悼亡儿果祥诗十首

王世贞

不禁西河眼,悲深渐欲枯。bù jìn xī hé yǎn,bēi shēn jiàn yù kū。
逢人失应对,散帙强支吾。féng rén shī yīng duì,sàn zhì qiáng zhī wú。
颠倒还疑梦,依稀或类呼。diān dào hái yí mèng,yī xī huò lèi hū。
谁将二女慰,转见一身孤。shuí jiāng èr nǚ wèi,zhuǎn jiàn yī shēn gū。

悼亡儿果祥诗十首

王世贞

见汝娟娟静,谁能不解颜。jiàn rǔ juān juān jìng,shuí néng bù jiě yán。
身唯识燕市,骨仅返吴山。shēn wéi shí yàn shì,gǔ jǐn fǎn wú shān。
痛入啼呼外,逢应梦寐间。tòng rù tí hū wài,féng yīng mèng mèi jiān。
如怜泣成血,他日见探环。rú lián qì chéng xuè,tā rì jiàn tàn huán。

悼亡儿果祥诗十首

王世贞

芝兰春已折,庭馆昼空沉。zhī lán chūn yǐ zhé,tíng guǎn zhòu kōng chén。
判老江湖骨,难窥天地心。pàn lǎo jiāng hú gǔ,nán kuī tiān dì xīn。
入门伤几案,跨马畏朋簪。rù mén shāng jǐ àn,kuà mǎ wèi péng zān。
欲问容身地,茫茫不可寻。yù wèn róng shēn dì,máng máng bù kě xún。

悼亡儿果祥诗十首

王世贞

可爱俱无迹,唯馀一痛伤。kě ài jù wú jì,wéi yú yī tòng shāng。
招魂归杳旷,追路失苍茫。zhāo hún guī yǎo kuàng,zhuī lù shī cāng máng。
万事甘人下,馀生怕日长。wàn shì gān rén xià,yú shēng pà rì zhǎng。
泪痕罗幌底,斜月映如霜。lèi hén luó huǎng dǐ,xié yuè yìng rú shuāng。

悼亡儿果祥诗十首

王世贞

慰藉诸亲旧,殷勤强破愁。wèi jí zhū qīn jiù,yīn qín qiáng pò chóu。
斯文一身在,远道二亲忧。sī wén yī shēn zài,yuǎn dào èr qīn yōu。
感极神俱竦,声吞泪复流。gǎn jí shén jù sǒng,shēng tūn lèi fù liú。
忘情岂我辈,分已愧庄周。wàng qíng qǐ wǒ bèi,fēn yǐ kuì zhuāng zhōu。

送戴同年令闽

王世贞

怜君似安道,而我愧王猷。lián jūn shì ān dào,ér wǒ kuì wáng yóu。
清夜数相过,玄言时自酬。qīng yè shù xiāng guò,xuán yán shí zì chóu。
宦游轻别路,作吏更南州。huàn yóu qīng bié lù,zuò lì gèng nán zhōu。
山阁荔枝熟,毋忘西北邮。shān gé lì zhī shú,wú wàng xī běi yóu。