古诗词

谒表忠祠有述

王世贞

圣皇肇贻厥,元孙嗣绳其。shèng huáng zhào yí jué,yuán sūn sì shéng qí。
武略或不竞,文治所优为。wǔ lüè huò bù jìng,wén zhì suǒ yōu wèi。
诸王擅国封,分布若置棋。zhū wáng shàn guó fēng,fēn bù ruò zhì qí。
称诏行罚赏,匠意创车旗。chēng zhào xíng fá shǎng,jiàng yì chuàng chē qí。
是时上威令,颇不出京师。shì shí shàng wēi lìng,pǒ bù chū jīng shī。
黄齐托肺腑,力以身任之。huáng qí tuō fèi fǔ,lì yǐ shēn rèn zhī。
周叔既远窜,齐谷复长羁。zhōu shū jì yuǎn cuàn,qí gǔ fù zhǎng jī。
北平有髭王,属尊功不卑。běi píng yǒu zī wáng,shǔ zūn gōng bù bēi。
望气若龙虎,养卒皆熊貔。wàng qì ruò lóng hǔ,yǎng zú jiē xióng pí。
削地错已愚,夺国宁所宜。xuē dì cuò yǐ yú,duó guó níng suǒ yí。
谋泄汉使僇,渔阳动征鼙。móu xiè hàn shǐ lù,yú yáng dòng zhēng pí。
横驱属国胡,席卷燕南垂。héng qū shǔ guó hú,xí juǎn yàn nán chuí。
庙谟太草草,名使乳臭儿。miào mó tài cǎo cǎo,míng shǐ rǔ chòu ér。
蹀血白沟河,肉骨蔽陵坻。dié xuè bái gōu hé,ròu gǔ bì líng chí。
盛侯颇能军,平保壮偏禆。shèng hóu pǒ néng jūn,píng bǎo zhuàng piān bì。
一此或一彼,天心讵能知。yī cǐ huò yī bǐ,tiān xīn jù néng zhī。
桓桓铁尚书,矫矫六出奇。huán huán tiě shàng shū,jiǎo jiǎo liù chū qí。
东昌不茅靡,济南汤其池。dōng chāng bù máo mí,jì nán tāng qí chí。
有斐天台生,密勿主所葵。yǒu fěi tiān tái shēng,mì wù zhǔ suǒ kuí。
肆赦赦不行,用间间不疑。sì shè shè bù xíng,yòng jiān jiān bù yí。
大厦既将颠,一木焉能支。dà shà jì jiāng diān,yī mù yān néng zhī。
飞楫渡大江,群情遂乖离。fēi jí dù dà jiāng,qún qíng suì guāi lí。
三辅拟勤王,姚守已俘累。sān fǔ nǐ qín wáng,yáo shǒu yǐ fú lèi。
朱邸献重关,将相请密期。zhū dǐ xiàn zhòng guān,jiāng xiāng qǐng mì qī。
举宫为煨烬,谁辨真龙尸。jǔ gōng wèi wēi jìn,shuí biàn zhēn lóng shī。
魏公元勋后,不以密戚移。wèi gōng yuán xūn hòu,bù yǐ mì qī yí。
甘作请室囚,竟终首阳饥。gān zuò qǐng shì qiú,jìng zhōng shǒu yáng jī。
始祸复何言,纵体任刲■。shǐ huò fù hé yán,zòng tǐ rèn kuī。
天台乃甚口,五宗悉参夷。tiān tái nǎi shén kǒu,wǔ zōng xī cān yí。
铁公气犹劲,慷慨了不悲。tiě gōng qì yóu jìn,kāng kǎi le bù bēi。
自余诸名俊,卿尹暨曹司。zì yú zhū míng jùn,qīng yǐn jì cáo sī。
俱怀吠犬忠,不识尧为谁。jù huái fèi quǎn zhōng,bù shí yáo wèi shuí。
而彼景中丞,趋朝独逶迤。ér bǐ jǐng zhōng chéng,qū cháo dú wēi yí。
荆卿术未讲,豫让心空驰。jīng qīng shù wèi jiǎng,yù ràng xīn kōng chí。
噀血喷北风,捐胫付东馗。xùn xuè pēn běi fēng,juān jìng fù dōng kuí。
如闻九原辙,故主未可追。rú wén jiǔ yuán zhé,gù zhǔ wèi kě zhuī。
长寝事已毕,何烦论安危。zhǎng qǐn shì yǐ bì,hé fán lùn ān wēi。
笑彼崩角者,次第死胥靡。xiào bǐ bēng jiǎo zhě,cì dì sǐ xū mí。
拂郁二百年,身碎节不亏。fú yù èr bǎi nián,shēn suì jié bù kuī。
君王沛明诏,仿佛异代思。jūn wáng pèi míng zhào,fǎng fú yì dài sī。
加恩录后人,所在为致祠。jiā ēn lù hòu rén,suǒ zài wèi zhì cí。
建康殉节地,群灵当格斯。jiàn kāng xùn jié dì,qún líng dāng gé sī。
故主犹若敖,焉能不攒眉。gù zhǔ yóu ruò áo,yān néng bù zǎn méi。
侑食懿园席,行当待来兹。yòu shí yì yuán xí,xíng dāng dài lái zī。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

春日闲居杂怀十首

王世贞

紫气函关客过迎,谁堪起舞应鸡鸣。zǐ qì hán guān kè guò yíng,shuí kān qǐ wǔ yīng jī míng。
千年泰华东西色,万里江河日夜声。qiān nián tài huá dōng xī sè,wàn lǐ jiāng hé rì yè shēng。
自是文章生肮脏,岂容吾辈聚峥嵘。zì shì wén zhāng shēng āng zàng,qǐ róng wú bèi jù zhēng róng。
尤怜奉使还徐干,金马何心老帝京。yóu lián fèng shǐ hái xú gàn,jīn mǎ hé xīn lǎo dì jīng。

春日闲居杂怀十首

王世贞

闽峤除书问莫悲,豫章迁客正相思。mǐn jiào chú shū wèn mò bēi,yù zhāng qiān kè zhèng xiāng sī。
但令怀璧俱堪罪,何用投珠始见疑。dàn lìng huái bì jù kān zuì,hé yòng tóu zhū shǐ jiàn yí。
天外风流名士尽,邺中星散旧游知。tiān wài fēng liú míng shì jǐn,yè zhōng xīng sàn jiù yóu zhī。
只缘吾在能株累,渔海樵山并所之。zhǐ yuán wú zài néng zhū lèi,yú hǎi qiáo shān bìng suǒ zhī。

春日闲居杂怀十首

王世贞

故人相慰檄书稀,又见徵兵解越围。gù rén xiāng wèi xí shū xī,yòu jiàn zhēng bīng jiě yuè wéi。
敢向东方夸赐履,可因南国赋无衣。gǎn xiàng dōng fāng kuā cì lǚ,kě yīn nán guó fù wú yī。
家家砧杵鸣春月,处处戈船系夕晖。jiā jiā zhēn chǔ míng chūn yuè,chù chù gē chuán xì xī huī。
闻道封侯须健手,羽林生长自轻肥。wén dào fēng hóu xū jiàn shǒu,yǔ lín shēng zhǎng zì qīng féi。

春日闲居杂怀十首

王世贞

小石疏筠兴未阑,坐携诗卷对盘桓。xiǎo shí shū yún xīng wèi lán,zuò xié shī juǎn duì pán huán。
折腰吾道差无恙,销骨人言转自宽。zhé yāo wú dào chà wú yàng,xiāo gǔ rén yán zhuǎn zì kuān。
张挚敢传廷尉业,阮生宁恋步兵官。zhāng zhì gǎn chuán tíng wèi yè,ruǎn shēng níng liàn bù bīng guān。
吴门万顷沧浪在,好傍深林选钓竿。wú mén wàn qǐng cāng làng zài,hǎo bàng shēn lín xuǎn diào gān。

雪后登城楼

王世贞

城抱寒谯耸翠微,雪留层翼玉鶱飞。chéng bào hán qiáo sǒng cuì wēi,xuě liú céng yì yù xiān fēi。
先风万树摇晴色,及暝千门破曙辉。xiān fēng wàn shù yáo qíng sè,jí míng qiān mén pò shǔ huī。
搔鬓青山吾并老,决膺玄雁未同归。sāo bìn qīng shān wú bìng lǎo,jué yīng xuán yàn wèi tóng guī。
如何赋手仍王粲,倦向人间裋褐衣。rú hé fù shǒu réng wáng càn,juàn xiàng rén jiān shù hè yī。

奉答于鳞四首

王世贞

浮云幽鸟讼庭闲,赋就怀人且自删。fú yún yōu niǎo sòng tíng xián,fù jiù huái rén qiě zì shān。
病后青山添傲骨,书来落日破愁颜。bìng hòu qīng shān tiān ào gǔ,shū lái luò rì pò chóu yán。
微名渐损终难尽,薄禄犹耽未拟还。wēi míng jiàn sǔn zhōng nán jǐn,báo lù yóu dān wèi nǐ hái。
岂若使君高拥传,能令春雪满函关。qǐ ruò shǐ jūn gāo yōng chuán,néng lìng chūn xuě mǎn hán guān。

奉答于鳞四首

王世贞

绛帐诸生侍马融,怜余投笔乍临戎。jiàng zhàng zhū shēng shì mǎ róng,lián yú tóu bǐ zhà lín róng。
自来肝胆无离合,肯向衣冠数异同。zì lái gān dǎn wú lí hé,kěn xiàng yī guān shù yì tóng。
灏灏西京还汉日,泱泱东海更齐风。hào hào xī jīng hái hàn rì,yāng yāng dōng hǎi gèng qí fēng。
男儿姓字羞文苑,矫首狂歌万古空。nán ér xìng zì xiū wén yuàn,jiǎo shǒu kuáng gē wàn gǔ kōng。

奉答于鳞四首

王世贞

马首杨花吹暮春,鸿边尺素迥伤神。mǎ shǒu yáng huā chuī mù chūn,hóng biān chǐ sù jiǒng shāng shén。
飞扬跋扈当年事,历落崎嵚我辈人。fēi yáng bá hù dāng nián shì,lì luò qí qīn wǒ bèi rén。
不辨淄渑中自解,即论泾渭向谁伸。bù biàn zī miǎn zhōng zì jiě,jí lùn jīng wèi xiàng shuí shēn。
烦君试看燕京态,汲黯那能社稷臣。fán jūn shì kàn yàn jīng tài,jí àn nà néng shè jì chén。

奉答于鳞四首

王世贞

闻道黄河尚倒行,秦中车马失峥嵘。wén dào huáng hé shàng dào xíng,qín zhōng chē mǎ shī zhēng róng。
石鲸寒雨将无动,铜雀条风可再鸣。shí jīng hán yǔ jiāng wú dòng,tóng què tiáo fēng kě zài míng。
天地只今安战色,故人何处傍诗名。tiān dì zhǐ jīn ān zhàn sè,gù rén hé chù bàng shī míng。
高秋倘过莲花掌,却忆蓬莱海日生。gāo qiū tǎng guò lián huā zhǎng,què yì péng lái hǎi rì shēng。

送陆仲子之嘉善校官

王世贞

送君初释芰荷裳,双鬓公车已自苍。sòng jūn chū shì jì hé shang,shuāng bìn gōng chē yǐ zì cāng。
雪后片帆过槜李,春时三赋拟长杨。xuě hòu piàn fān guò zuì lǐ,chūn shí sān fù nǐ zhǎng yáng。
青毡故物行须惜,绛帐谈经卧不妨。qīng zhān gù wù xíng xū xī,jiàng zhàng tán jīng wò bù fáng。
工瑟向来惭帝里,五陵裘马少年场。gōng sè xiàng lái cán dì lǐ,wǔ líng qiú mǎ shǎo nián chǎng。

同徐汝思登云门山作

王世贞

芙蓉削立郡城西,蹑磴扪萝径欲迷。fú róng xuē lì jùn chéng xī,niè dèng mén luó jìng yù mí。
忽有青天穿箭括,初疑壁月拄瑶梯。hū yǒu qīng tiān chuān jiàn kuò,chū yí bì yuè zhǔ yáo tī。
云根半压千峰小,海气遥吞万堞低。yún gēn bàn yā qiān fēng xiǎo,hǎi qì yáo tūn wàn dié dī。
搔首狂歌吾不厌,莫惊风雨妒新题。sāo shǒu kuáng gē wú bù yàn,mò jīng fēng yǔ dù xīn tí。

同徐汝思登云门山作

王世贞

十二齐封自郁然,荡胸秋色锁层颠。shí èr qí fēng zì yù rán,dàng xiōng qiū sè suǒ céng diān。
危崖日月时双堕,急雨蛟龙乍一穿。wēi yá rì yuè shí shuāng duò,jí yǔ jiāo lóng zhà yī chuān。
鸟道白从杯底落,薜衣青入镜中悬。niǎo dào bái cóng bēi dǐ luò,bì yī qīng rù jìng zhōng xuán。
夸君更有天门在,策杖春褰万壑烟。kuā jūn gèng yǒu tiān mén zài,cè zhàng chūn qiān wàn hè yān。

岁暮偶成

王世贞

回日牵风未拟晴,碧纱沾压篆烟横。huí rì qiān fēng wèi nǐ qíng,bì shā zhān yā zhuàn yān héng。
倦探书卷浑无味,闲忆交游倍有情。juàn tàn shū juǎn hún wú wèi,xián yì jiāo yóu bèi yǒu qíng。
啄雪饥乌时一下,抟云高鹳忽群鸣。zhuó xuě jī wū shí yī xià,tuán yún gāo guàn hū qún míng。
呼儿浊酒还须酌,莫放人间百感生。hū ér zhuó jiǔ hái xū zhuó,mò fàng rén jiān bǎi gǎn shēng。

闻家君梦恩复御史大夫喜述

王世贞

双节遥传下赤墀,主恩谁分赐环时。shuāng jié yáo chuán xià chì chí,zhǔ ēn shuí fēn cì huán shí。
声回插羽金城在,色动飞章玉几知。shēng huí chā yǔ jīn chéng zài,sè dòng fēi zhāng yù jǐ zhī。
自信星辰天北拱,无论风雨日东垂。zì xìn xīng chén tiān běi gǒng,wú lùn fēng yǔ rì dōng chuí。
向来庭训唯精白,肯为封侯请戒诗。xiàng lái tíng xùn wéi jīng bái,kěn wèi fēng hóu qǐng jiè shī。

除夜作

王世贞

野夫痴坐独何事,屈指俄成三十三。yě fū chī zuò dú hé shì,qū zhǐ é chéng sān shí sān。
盘欲颂椒惊蓟北,户当添梗忆江南。pán yù sòng jiāo jīng jì běi,hù dāng tiān gěng yì jiāng nán。
流年渐旧真难挽,万事更新未拟谙。liú nián jiàn jiù zhēn nán wǎn,wàn shì gèng xīn wèi nǐ ān。
入眼只应云日在,可怜春色滞抽簪。rù yǎn zhǐ yīng yún rì zài,kě lián chūn sè zhì chōu zān。