古诗词

周稚尊忽欲游五岳留我山园少时得一歌为饯且留之

王世贞

周郎旧是菰芦人,北不能过长淮一问津。zhōu láng jiù shì gū lú rén,běi bù néng guò zhǎng huái yī wèn jīn。
忽然瓢笠别我去,脚底五岳青嶙峋。hū rán piáo lì bié wǒ qù,jiǎo dǐ wǔ yuè qīng lín xún。
吾闻太华不可上,望里莲花犹未真。wú wén tài huá bù kě shàng,wàng lǐ lián huā yóu wèi zhēn。
恒山斗削大荒外,其址往往飘边尘。héng shān dòu xuē dà huāng wài,qí zhǐ wǎng wǎng piāo biān chén。
嵩高似宋襄,偶然执牛耳,兵力岂足当吴秦。sōng gāo shì sòng xiāng,ǒu rán zhí niú ěr,bīng lì qǐ zú dāng wú qín。
何不西入蜀,置足青城问绝顶,雪岭远拂蛾眉颦。hé bù xī rù shǔ,zhì zú qīng chéng wèn jué dǐng,xuě lǐng yuǎn fú é méi pín。
先朝特进太和秩,神宫帝阙纷金银。xiān cháo tè jìn tài hé zhì,shén gōng dì quē fēn jīn yín。
罗浮障色避冰霰,匡庐斗柄摇星辰。luó fú zhàng sè bì bīng xiàn,kuāng lú dòu bǐng yáo xīng chén。
有山何必尽五岳,尚残天柱称昆仑。yǒu shān hé bì jǐn wǔ yuè,shàng cán tiān zhù chēng kūn lún。
周郎且暂留,醉我祇园春。zhōu láng qiě zàn liú,zuì wǒ qí yuán chūn。
但石如拳水如盎,芥子可以藏吾身。dàn shí rú quán shuǐ rú àng,jiè zi kě yǐ cáng wú shēn。
君不见大鹏九万鴳仅尺,万古并作逍遥论。jūn bù jiàn dà péng jiǔ wàn yàn jǐn chǐ,wàn gǔ bìng zuò xiāo yáo lùn。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

碧玉歌

王世贞

碧玉好女儿,自谦无倾城。bì yù hǎo nǚ ér,zì qiān wú qīng chéng。
阿大李家姊,枉得佳人名。ā dà lǐ jiā zǐ,wǎng dé jiā rén míng。

丁督护歌

王世贞

督护初北征,挥手便作去。dū hù chū běi zhēng,huī shǒu biàn zuò qù。
可怜杨子水,画成死生路。kě lián yáng zi shuǐ,huà chéng sǐ shēng lù。

丁督护歌

王世贞

红罗八角帐,摺摺鸳鸯嘴。hóng luó bā jiǎo zhàng,zhé zhé yuān yāng zuǐ。
懊念丁督护,不肯为侬死。ào niàn dīng dū hù,bù kěn wèi nóng sǐ。

白团扇歌

王世贞

郎持白团扇,商风来吹袖。láng chí bái tuán shàn,shāng fēng lái chuī xiù。
宁为便拆坏,不忍离郎手。níng wèi biàn chāi huài,bù rěn lí láng shǒu。

明下童曲

王世贞

结束珊瑚钩,㚟跃果下骝。jié shù shān hú gōu,chuò yuè guǒ xià liú。
问渠那得尔,祖父豫章侯。wèn qú nà dé ěr,zǔ fù yù zhāng hóu。

同生曲

王世贞

郎年十六少,十五女有馀。láng nián shí liù shǎo,shí wǔ nǚ yǒu yú。
携手西陵下,琼瑶双不如。xié shǒu xī líng xià,qióng yáo shuāng bù rú。

采莲童曲

王世贞

莲童白如雪,见侬眼相媚。lián tóng bái rú xuě,jiàn nóng yǎn xiāng mèi。
侬家在南垞,井傍双杨树。nóng jiā zài nán chá,jǐng bàng shuāng yáng shù。

江陵女歌

王世贞

流凘结作冰,冰化复为凘。liú sī jié zuò bīng,bīng huà fù wèi sī。
与郎心相变,还我未见时。yǔ láng xīn xiāng biàn,hái wǒ wèi jiàn shí。

青阳度

王世贞

堂前女萝草,缠绵依松柏。táng qián nǚ luó cǎo,chán mián yī sōng bǎi。
虽怀千秋契,亮无齐年质。suī huái qiān qiū qì,liàng wú qí nián zhì。

襄阳蹋铜鞮

王世贞

重铠飞上马,桃花汗金铃。zhòng kǎi fēi shàng mǎ,táo huā hàn jīn líng。
儿是襄阳客,助汝下台城。ér shì xiāng yáng kè,zhù rǔ xià tái chéng。

翳乐

王世贞

百淬扬州水,秦王照胆铜。bǎi cuì yáng zhōu shuǐ,qín wáng zhào dǎn tóng。
欢今心意变,不将持赠侬。huān jīn xīn yì biàn,bù jiāng chí zèng nóng。

那呵滩

王世贞

郎来如上滩,五步三步留。láng lái rú shàng tān,wǔ bù sān bù liú。
郎去如下滩,瞥疾不回头。láng qù rú xià tān,piē jí bù huí tóu。

采桑度

王世贞

东家乞蚕种,西家乞柔桑。dōng jiā qǐ cán zhǒng,xī jiā qǐ róu sāng。
桑蚕尚未得,许欢制衣裳。sāng cán shàng wèi dé,xǔ huān zhì yī shang。

采桑度

王世贞

使君停五马,不复顾蚕饥。shǐ jūn tíng wǔ mǎ,bù fù gù cán jī。
侬不食桑叶,那得腹中丝。nóng bù shí sāng yè,nà dé fù zhōng sī。

采桑度

王世贞

侬归亦未久,欢去俄已远。nóng guī yì wèi jiǔ,huān qù é yǐ yuǎn。
下水一尺深,上篙一尺短。xià shuǐ yī chǐ shēn,shàng gāo yī chǐ duǎn。