古诗词

陆汝陈兄七十作长句寿之

王世贞

陆翁少年颇读书,赤手那敢攀公车。lù wēng shǎo nián pǒ dú shū,chì shǒu nà gǎn pān gōng chē。
曾妇炊梨不解熟,陶儿觅栗安其愚。céng fù chuī lí bù jiě shú,táo ér mì lì ān qí yú。
自谓东吴一男子,长贫不合为徂使。zì wèi dōng wú yī nán zi,zhǎng pín bù hé wèi cú shǐ。
酒肠欲斗灌将军,心计宁论桑御史。jiǔ cháng yù dòu guàn jiāng jūn,xīn jì níng lùn sāng yù shǐ。
偶然策棰游燕京,词组悬河坐上惊。ǒu rán cè chuí yóu yàn jīng,cí zǔ xuán hé zuò shàng jīng。
后阁初开王处仲,青娥解赠韩君平。hòu gé chū kāi wáng chù zhòng,qīng é jiě zèng hán jūn píng。
此娥不独称国色,又是西来马肝石。cǐ é bù dú chēng guó sè,yòu shì xī lái mǎ gān shí。
一拂能令颜渥丹,再拂能令鬓丝黑。yī fú néng lìng yán wò dān,zài fú néng lìng bìn sī hēi。
小槽压得真珠红,金丝玉鲙玳瑁雄。xiǎo cáo yā dé zhēn zhū hóng,jīn sī yù kuài dài mào xióng。
谁能放箸无言好,若个行杯肯放空。shuí néng fàng zhù wú yán hǎo,ruò gè xíng bēi kěn fàng kōng。
以兹陆翁殊意气,箕踞掀髯少流辈。yǐ zī lù wēng shū yì qì,jī jù xiān rán shǎo liú bèi。
谈锋让我秃麈毛,眼色从它落牛背。tán fēng ràng wǒ tū zhǔ máo,yǎn sè cóng tā luò niú bèi。
有时高诵人相经,指点顾盻纷纵横。yǒu shí gāo sòng rén xiāng jīng,zhǐ diǎn gù xì fēn zòng héng。
但令一事作唐举,何妨百客皆刚成。dàn lìng yī shì zuò táng jǔ,hé fáng bǎi kè jiē gāng chéng。
陆翁陆翁今七十,犊力驹心才十七。lù wēng lù wēng jīn qī shí,dú lì jū xīn cái shí qī。
从今烂醉一万场,扪虱桑榆看斜日。cóng jīn làn zuì yī wàn chǎng,mén shī sāng yú kàn xié rì。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

有怀莫云卿时得所寄辞翰

王世贞

香煤欲冷篆如丝,病起拈毫润小词。xiāng méi yù lěng zhuàn rú sī,bìng qǐ niān háo rùn xiǎo cí。
忽忆莫家亭子畔,草生书带墨为池。hū yì mò jiā tíng zi pàn,cǎo shēng shū dài mò wèi chí。

有怀莫云卿时得所寄辞翰

王世贞

松江潮落见鲈鱼,结就双椷鲤不如。sōng jiāng cháo luò jiàn lú yú,jié jiù shuāng jiān lǐ bù rú。
最是莫卿新样好,开元诗句永和书。zuì shì mò qīng xīn yàng hǎo,kāi yuán shī jù yǒng hé shū。

题黄熊像

王世贞

十年长泛米家船,词画尝夸夙世缘。shí nián zhǎng fàn mǐ jiā chuán,cí huà cháng kuā sù shì yuán。
悟了去来无一物,不须身挂杖头钱。wù le qù lái wú yī wù,bù xū shēn guà zhàng tóu qián。

暮秋村居即事

王世贞

今年胜事属田家,报赛祈新乐未涯。jīn nián shèng shì shǔ tián jiā,bào sài qí xīn lè wèi yá。
玉乳滴从香子糯,白云裁作木绵花。yù rǔ dī cóng xiāng zi nuò,bái yún cái zuò mù mián huā。

暮秋村居即事

王世贞

东家芙蓉夹清溪,万白千红亚水低。dōng jiā fú róng jiā qīng xī,wàn bái qiān hóng yà shuǐ dī。
解使秋光不萧索,老夫那惜醉如泥。jiě shǐ qiū guāng bù xiāo suǒ,lǎo fū nà xī zuì rú ní。

暮秋村居即事

王世贞

紫蟹黄鸡馋杀侬,醉来头脑任冬烘。zǐ xiè huáng jī chán shā nóng,zuì lái tóu nǎo rèn dōng hōng。
农家别有农家语,不在诗书礼乐中。nóng jiā bié yǒu nóng jiā yǔ,bù zài shī shū lǐ lè zhōng。

暮秋村居即事

王世贞

一醉隗俄转任真,东邻醒了又西邻。yī zuì kuí é zhuǎn rèn zhēn,dōng lín xǐng le yòu xī lín。
从他白眼从他指,自信人间无此人。cóng tā bái yǎn cóng tā zhǐ,zì xìn rén jiān wú cǐ rén。

暮秋村居即事

王世贞

邻庄爱弟乍移居,竹里清泉为洗厨。lín zhuāng ài dì zhà yí jū,zhú lǐ qīng quán wèi xǐ chú。
裹饷欲残喧鸟雀,斜阳拈出小枌榆。guǒ xiǎng yù cán xuān niǎo què,xié yáng niān chū xiǎo fén yú。

暮秋村居即事

王世贞

不论鸡肋有无官,但得年丰也自宽。bù lùn jī lē yǒu wú guān,dàn dé nián fēng yě zì kuān。
白纸唤将随限了,皂囊何处教人弹。bái zhǐ huàn jiāng suí xiàn le,zào náng hé chù jiào rén dàn。

汤生装潢为国朝第一手博雅多识尤妙赏鉴家其别余也出古纸索赠言拈二绝句应之

王世贞

钟王顾陆几千年,赖汝风神次第传。zhōng wáng gù lù jǐ qiān nián,lài rǔ fēng shén cì dì chuán。
落魄此生看莫笑,一身还是米家船。luò pò cǐ shēng kàn mò xiào,yī shēn hái shì mǐ jiā chuán。

汤生装潢为国朝第一手博雅多识尤妙赏鉴家其别余也出古纸索赠言拈二绝句应之

王世贞

金题玉躞映华堂,第一名书好手装。jīn tí yù xiè yìng huá táng,dì yī míng shū hǎo shǒu zhuāng。
却怪灵芸针线绝,为他人作嫁衣裳。què guài líng yún zhēn xiàn jué,wèi tā rén zuò jià yī shang。

傅伯雅园亭杜鹃花二绝

王世贞

百花争向傅亭开,独有妖红最后栽。bǎi huā zhēng xiàng fù tíng kāi,dú yǒu yāo hóng zuì hòu zāi。
不是锦江新样锦,蜀妃魂挟楚云来。bù shì jǐn jiāng xīn yàng jǐn,shǔ fēi hún xié chǔ yún lái。

傅伯雅园亭杜鹃花二绝

王世贞

倦来真觉浪游非,愁见红英涴素衣。juàn lái zhēn jué làng yóu fēi,chóu jiàn hóng yīng wò sù yī。
若道此花真解语,也应相唤不如归。ruò dào cǐ huā zhēn jiě yǔ,yě yīng xiāng huàn bù rú guī。

梓于鳞集有感八绝句

王世贞

屈指燕台被发时,调高长惜和人谁。qū zhǐ yàn tái bèi fā shí,diào gāo zhǎng xī hé rén shuí。
何人不诵阳春句,只有君身那得知。hé rén bù sòng yáng chūn jù,zhǐ yǒu jūn shēn nà dé zhī。

梓于鳞集有感八绝句

王世贞

星河萧瑟泻琼泉,雪岭嵯峨刺九天。xīng hé xiāo sè xiè qióng quán,xuě lǐng cuó é cì jiǔ tiān。
不道钟期身尚在,转翻山水伯牙弦。bù dào zhōng qī shēn shàng zài,zhuǎn fān shān shuǐ bó yá xián。