古诗词

戏作反九友斋歌

王世贞

郧中大纛摩北斗,鼓吹金绯拥前后。yún zhōng dà dào mó běi dòu,gǔ chuī jīn fēi yōng qián hòu。
岂是论交无一人,却从世外思九友。qǐ shì lùn jiāo wú yī rén,què cóng shì wài sī jiǔ yǒu。
自蒙恩谴许归田,此曹拂拭皆我有。zì méng ēn qiǎn xǔ guī tián,cǐ cáo fú shì jiē wǒ yǒu。
新年欲来旧年去,九友愈妍我愈丑。xīn nián yù lái jiù nián qù,jiǔ yǒu yù yán wǒ yù chǒu。
偶然十日中恶酒,十日罍尊不依口。ǒu rán shí rì zhōng è jiǔ,shí rì léi zūn bù yī kǒu。
偶然半月拥被眠,半月不踏青山颠。ǒu rán bàn yuè yōng bèi mián,bàn yuè bù tà qīng shān diān。
雕金镌玉科蚪篆,法墨名画珍珠船。diāo jīn juān yù kē dǒu zhuàn,fǎ mò míng huà zhēn zhū chuán。
仓皇缘尽便长诀,欲携不得悲洏涟。cāng huáng yuán jǐn biàn zhǎng jué,yù xié bù dé bēi ér lián。
生平所读百千卷,著作亦逾十万言。shēng píng suǒ dú bǎi qiān juǎn,zhù zuò yì yú shí wàn yán。
临岐一字用不着,㗨嘘咄唶空茫然。lín qí yī zì yòng bù zhe,xiē xū duō zé kōng máng rán。
我恨九友轻相弃,九友笑余不晓事。wǒ hèn jiǔ yǒu qīng xiāng qì,jiǔ yǒu xiào yú bù xiǎo shì。
一生一死到头难,一富一贫翻手易。yī shēng yī sǐ dào tóu nán,yī fù yī pín fān shǒu yì。
对九友者为何人,汝尚不晓留汝身。duì jiǔ yǒu zhě wèi hé rén,rǔ shàng bù xiǎo liú rǔ shēn。
畴能赤手金鳌顶,空尽乾坤大六尘。chóu néng chì shǒu jīn áo dǐng,kōng jǐn qián kūn dà liù chén。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

蓬莱阁后六绝

王世贞

东望鼍矶插汉高,坐来峰屿小秋毫。dōng wàng tuó jī chā hàn gāo,zuò lái fēng yǔ xiǎo qiū háo。
不知云雾连波长,漫道任公已钓鳌。bù zhī yún wù lián bō zhǎng,màn dào rèn gōng yǐ diào áo。

蓬莱阁后六绝

王世贞

高城钟鼓唤苍茫,海若镕波浴太阳。gāo chéng zhōng gǔ huàn cāng máng,hǎi ruò róng bō yù tài yáng。
绮色中天徐散尽,空青一点是扶桑。qǐ sè zhōng tiān xú sàn jǐn,kōng qīng yī diǎn shì fú sāng。

蓬莱阁后六绝

王世贞

初月弓弯碧海秋,乱峰如镞碍云流。chū yuè gōng wān bì hǎi qiū,luàn fēng rú zú ài yún liú。
鲛人只讶秦皇至,使者还疑肃慎留。jiāo rén zhǐ yà qín huáng zhì,shǐ zhě hái yí sù shèn liú。

蓬莱阁后六绝

王世贞

不尽沧波返照红,千寻霞锦蹙回风。bù jǐn cāng bō fǎn zhào hóng,qiān xún xiá jǐn cù huí fēng。
中流忽迸真珠起,知是垂天饮白虹。zhōng liú hū bèng zhēn zhū qǐ,zhī shì chuí tiān yǐn bái hóng。

蓬莱阁后六绝

王世贞

汉兵飞度下朝鲜,十万旌旗鸭绿悬。hàn bīng fēi dù xià cháo xiān,shí wàn jīng qí yā lǜ xuán。
烽戍只今寒月色,可闻杨仆将楼船。fēng shù zhǐ jīn hán yuè sè,kě wén yáng pū jiāng lóu chuán。

蓬莱阁后六绝

王世贞

杖底秋风忆旧游,题诗应在阁东头。zhàng dǐ qiū fēng yì jiù yóu,tí shī yīng zài gé dōng tóu。
长令风雨千山合,不逐星辰五夜收。zhǎng lìng fēng yǔ qiān shān hé,bù zhú xīng chén wǔ yè shōu。

代杨柳答

王世贞

秋来憔悴不关情,客鬓霜华枉见轻。qiū lái qiáo cuì bù guān qíng,kè bìn shuāng huá wǎng jiàn qīng。
一夜东风对吹却,请看何处绿还生。yī yè dōng fēng duì chuī què,qǐng kàn hé chù lǜ hái shēng。

戏为登州歌四章

王世贞

空令小妇怨辽阳,只隔风烟一水长。kōng lìng xiǎo fù yuàn liáo yáng,zhǐ gé fēng yān yī shuǐ zhǎng。
不道天河才咫尺,双星夜夜永相望。bù dào tiān hé cái zhǐ chǐ,shuāng xīng yè yè yǒng xiāng wàng。

戏为登州歌四章

王世贞

十三娇小学搊筝,搊得筝如鸾凤鸣。shí sān jiāo xiǎo xué chōu zhēng,chōu dé zhēng rú luán fèng míng。
却问秦王何处去,不教童女访蓬瀛。què wèn qín wáng hé chù qù,bù jiào tóng nǚ fǎng péng yíng。

戏为登州歌四章

王世贞

约伴烧香海庙行,就中商妇独含情。yuē bàn shāo xiāng hǎi miào xíng,jiù zhōng shāng fù dú hán qíng。
由来海市惟看影,恰似狂夫枉得名。yóu lái hǎi shì wéi kàn yǐng,qià shì kuáng fū wǎng dé míng。

戏为登州歌四章

王世贞

弹子涡畔水争流,小石星星滑似油。dàn zi wō pàn shuǐ zhēng liú,xiǎo shí xīng xīng huá shì yóu。
不惜红裙裹将去,与郎花下斗藏钩。bù xī hóng qún guǒ jiāng qù,yǔ láng huā xià dòu cáng gōu。

夜发卢沟有感

王世贞

鸡鸣只傍五更长,瘦马陵兢影自伤。jī míng zhǐ bàng wǔ gèng zhǎng,shòu mǎ líng jīng yǐng zì shāng。
一样卢沟桥上月,不知南去便如霜。yī yàng lú gōu qiáo shàng yuè,bù zhī nán qù biàn rú shuāng。

客谈庚戍事

王世贞

红颜宛转马蹄间,玉箸双垂别汉关。hóng yán wǎn zhuǎn mǎ tí jiān,yù zhù shuāng chuí bié hàn guān。
无限春风抛塞北,不教青冢遍阴山。wú xiàn chūn fēng pāo sāi běi,bù jiào qīng zhǒng biàn yīn shān。

晚春

王世贞

漠漠残花独闭门,斜阳偏惹泪珠痕。mò mò cán huā dú bì mén,xié yáng piān rě lèi zhū hén。
闺人莫怨秋宵永,春日何曾不断魂。guī rén mò yuàn qiū xiāo yǒng,chūn rì hé céng bù duàn hún。

答李于鳞

王世贞

鹊湖春雨暗青山,流水桃花相对闲。què hú chūn yǔ àn qīng shān,liú shuǐ táo huā xiāng duì xián。
共道闭门无外事,不知清泪落人间。gòng dào bì mén wú wài shì,bù zhī qīng lèi luò rén jiān。