古诗词

题画海棠双白头为王大参旸德七十寿

王世贞

召伯蔽芾余甘棠,咏歌千载流芬芳。zhào bó bì fèi yú gān táng,yǒng gē qiān zài liú fēn fāng。
今之王翁古召伯,三吴有棠仅十霜,其荫已足笼丘冈。jīn zhī wáng wēng gǔ zhào bó,sān wú yǒu táng jǐn shí shuāng,qí yīn yǐ zú lóng qiū gāng。
上有一双白头鸟,相与宛转啼春阳。shàng yǒu yī shuāng bái tóu niǎo,xiāng yǔ wǎn zhuǎn tí chūn yáng。
问谁者图吴周昉,拟借诗史献寿昌。wèn shuí zhě tú wú zhōu fǎng,nǐ jiè shī shǐ xiàn shòu chāng。
此物虽微感星气,不与凡鸟同摧藏。cǐ wù suī wēi gǎn xīng qì,bù yǔ fán niǎo tóng cuī cáng。
百舌能见谗,要自非我匹。bǎi shé néng jiàn chán,yào zì fēi wǒ pǐ。
凤皇故自尊,竹实非我食。fèng huáng gù zì zūn,zhú shí fēi wǒ shí。
安期东海枣已丹,王母西池桃更碧。ān qī dōng hǎi zǎo yǐ dān,wáng mǔ xī chí táo gèng bì。
白头鸟,不足招,召伯之棠,不足栽。bái tóu niǎo,bù zú zhāo,zhào bó zhī táng,bù zú zāi。
王翁兮王翁,且偕樊夫人,共登旸湖之上,超然拍手呼鸾叩月窟,是时金粟丛丛开。wáng wēng xī wáng wēng,qiě xié fán fū rén,gòng dēng yáng hú zhī shàng,chāo rán pāi shǒu hū luán kòu yuè kū,shì shí jīn sù cóng cóng kāi。
桂浆吸罢不饥渴,揽辔下仪娄江隈。guì jiāng xī bà bù jī kě,lǎn pèi xià yí lóu jiāng wēi。
娄江父老俱白头,依依棠树傍,跪称万年杯。lóu jiāng fù lǎo jù bái tóu,yī yī táng shù bàng,guì chēng wàn nián bēi。
王翁不乐胡为哉。wáng wēng bù lè hú wèi zāi。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

题画

王世贞

来时桃花口,流水二三尺。lái shí táo huā kǒu,liú shuǐ èr sān chǐ。
一夜春雨生,淼漫归不得。yī yè chūn yǔ shēng,miǎo màn guī bù dé。

题画

王世贞

孤蓬知乍风,寒压澄江钓。gū péng zhī zhà fēng,hán yā chéng jiāng diào。
不见石室人,万树传清啸。bù jiàn shí shì rén,wàn shù chuán qīng xiào。

题画

王世贞

爱此山中居,清阴满萝薜。ài cǐ shān zhōng jū,qīng yīn mǎn luó bì。
饱饭无所为,石上坐秋色。bǎo fàn wú suǒ wèi,shí shàng zuò qiū sè。

题画

王世贞

手自斟浊醪,醉卧泉声里。shǒu zì zhēn zhuó láo,zuì wò quán shēng lǐ。
月午醒始知,微风落松子。yuè wǔ xǐng shǐ zhī,wēi fēng luò sōng zi。

癸丑余以避地吴中登阊阖行战地怅然有感

王世贞

北风吹海色,飞上姑苏台。běi fēng chuī hǎi sè,fēi shàng gū sū tái。
欲问吴王事,秋深麋鹿哀。yù wèn wú wáng shì,qiū shēn mí lù āi。

出门

王世贞

出门见青山,殷勤尽一别。chū mén jiàn qīng shān,yīn qín jǐn yī bié。
尔自知吾心,悠然竟无答。ěr zì zhī wú xīn,yōu rán jìng wú dá。

出门

王世贞

稚子牵衣裾,仓皇问何事。zhì zi qiān yī jū,cāng huáng wèn hé shì。
芍药春尚花,官今去还未。sháo yào chūn shàng huā,guān jīn qù hái wèi。

人日偶题

王世贞

人日江南好,风光梅柳新。rén rì jiāng nán hǎo,fēng guāng méi liǔ xīn。
谁将故园日,乞取去年人。shuí jiāng gù yuán rì,qǐ qǔ qù nián rén。

人日偶题

王世贞

出门看冰雪,峨峨大地厚。chū mén kàn bīng xuě,é é dà dì hòu。
一夜东风吹,宛然五杨柳。yī yè dōng fēng chuī,wǎn rán wǔ yáng liǔ。

人日偶题

王世贞

谁家采桑女,貂韐双金钿。shuí jiā cǎi sāng nǚ,diāo gé shuāng jīn diàn。
朱颜怕雨雪,人日拜新年。zhū yán pà yǔ xuě,rén rì bài xīn nián。

人日偶题

王世贞

平生徐与李,南北共飘零。píng shēng xú yǔ lǐ,nán běi gòng piāo líng。
北极逢人日,南天指使星。běi jí féng rén rì,nán tiān zhǐ shǐ xīng。

阻风桃源

王世贞

小驿维梢坐,来帆自若飞。xiǎo yì wéi shāo zuò,lái fān zì ruò fēi。
不堪游兴尽,欲作向南归。bù kān yóu xīng jǐn,yù zuò xiàng nán guī。

宫怨

王世贞

昨夜君王来,守宫辞残血。zuó yè jūn wáng lái,shǒu gōng cí cán xuè。
欢至方识愁,玉阶盻春月。huān zhì fāng shí chóu,yù jiē xì chūn yuè。

宫怨

王世贞

小日苎罗溪,红颜不自持。xiǎo rì zhù luó xī,hóng yán bù zì chí。
入宫知见妒,无地着蛾眉。rù gōng zhī jiàn dù,wú dì zhe é méi。

林公不食书此恼之

王世贞

野夫饱饭罢,散发卧南窗。yě fū bǎo fàn bà,sàn fā wò nán chuāng。
亦作降心计,无心可待降。yì zuò jiàng xīn jì,wú xīn kě dài jiàng。