古诗词

题画海棠双白头为王大参旸德七十寿

王世贞

召伯蔽芾余甘棠,咏歌千载流芬芳。zhào bó bì fèi yú gān táng,yǒng gē qiān zài liú fēn fāng。
今之王翁古召伯,三吴有棠仅十霜,其荫已足笼丘冈。jīn zhī wáng wēng gǔ zhào bó,sān wú yǒu táng jǐn shí shuāng,qí yīn yǐ zú lóng qiū gāng。
上有一双白头鸟,相与宛转啼春阳。shàng yǒu yī shuāng bái tóu niǎo,xiāng yǔ wǎn zhuǎn tí chūn yáng。
问谁者图吴周昉,拟借诗史献寿昌。wèn shuí zhě tú wú zhōu fǎng,nǐ jiè shī shǐ xiàn shòu chāng。
此物虽微感星气,不与凡鸟同摧藏。cǐ wù suī wēi gǎn xīng qì,bù yǔ fán niǎo tóng cuī cáng。
百舌能见谗,要自非我匹。bǎi shé néng jiàn chán,yào zì fēi wǒ pǐ。
凤皇故自尊,竹实非我食。fèng huáng gù zì zūn,zhú shí fēi wǒ shí。
安期东海枣已丹,王母西池桃更碧。ān qī dōng hǎi zǎo yǐ dān,wáng mǔ xī chí táo gèng bì。
白头鸟,不足招,召伯之棠,不足栽。bái tóu niǎo,bù zú zhāo,zhào bó zhī táng,bù zú zāi。
王翁兮王翁,且偕樊夫人,共登旸湖之上,超然拍手呼鸾叩月窟,是时金粟丛丛开。wáng wēng xī wáng wēng,qiě xié fán fū rén,gòng dēng yáng hú zhī shàng,chāo rán pāi shǒu hū luán kòu yuè kū,shì shí jīn sù cóng cóng kāi。
桂浆吸罢不饥渴,揽辔下仪娄江隈。guì jiāng xī bà bù jī kě,lǎn pèi xià yí lóu jiāng wēi。
娄江父老俱白头,依依棠树傍,跪称万年杯。lóu jiāng fù lǎo jù bái tóu,yī yī táng shù bàng,guì chēng wàn nián bēi。
王翁不乐胡为哉。wáng wēng bù lè hú wèi zāi。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

过莫丈方伯园亭示云卿

王世贞

不爱泖中色,爱君池上闲。bù ài mǎo zhōng sè,ài jūn chí shàng xián。
水缘书字黑,藓夺鬓丝斑。shuǐ yuán shū zì hēi,xiǎn duó bìn sī bān。
名理输前辈,风流亦可攀。míng lǐ shū qián bèi,fēng liú yì kě pān。
嘉宾俨在侧,谁敢不修颜。jiā bīn yǎn zài cè,shuí gǎn bù xiū yán。

大中丞方公定之以岭南诸什见示奉酬一律

王世贞

度岭天全近,留霜瘴自徂。dù lǐng tiān quán jìn,liú shuāng zhàng zì cú。
郁林人比石,合浦字为珠。yù lín rén bǐ shí,hé pǔ zì wèi zhū。
念欲酬清郢,神应索大巫。niàn yù chóu qīng yǐng,shén yīng suǒ dà wū。
将坛新政外,许似祭遵无。jiāng tán xīn zhèng wài,xǔ shì jì zūn wú。

送莫公远游燕

王世贞

南游不得意,策马向燕中。nán yóu bù dé yì,cè mǎ xiàng yàn zhōng。
久客家难定,清时计渐工。jiǔ kè jiā nán dìng,qīng shí jì jiàn gōng。
歌缑浑欲蒯,膏首已如蓬。gē gōu hún yù kuǎi,gāo shǒu yǐ rú péng。
为报今皇事,弘开碣石宫。wèi bào jīn huáng shì,hóng kāi jié shí gōng。

闻补楚宪之命四首

王世贞

天入衡门近,朝将盭绶新。tiān rù héng mén jìn,cháo jiāng lì shòu xīn。
五投归亩疏,两作起家人。wǔ tóu guī mǔ shū,liǎng zuò qǐ jiā rén。
白雪元推郢,桃花不避秦。bái xuě yuán tuī yǐng,táo huā bù bì qín。
宦情吾岂薄,野性恐难驯。huàn qíng wú qǐ báo,yě xìng kǒng nán xùn。

闻补楚宪之命四首

王世贞

晋楚吾何择,山公意不轻。jìn chǔ wú hé zé,shān gōng yì bù qīng。
虎须惊往路,鸡肋叹浮名。hǔ xū jīng wǎng lù,jī lē tàn fú míng。
病入园林癖,衰钟儿女情。bìng rù yuán lín pǐ,shuāi zhōng ér nǚ qíng。
家乡事事好,物态一堪评。jiā xiāng shì shì hǎo,wù tài yī kān píng。

闻补楚宪之命四首

王世贞

当年成小草,此日动菰芦。dāng nián chéng xiǎo cǎo,cǐ rì dòng gū lú。
颠倒寻章服,次且散酒徒。diān dào xún zhāng fú,cì qiě sàn jiǔ tú。
废家方悔侠,移谷旧甘愚。fèi jiā fāng huǐ xiá,yí gǔ jiù gān yú。
一出一回老,还堪览镜无。yī chū yī huí lǎo,hái kān lǎn jìng wú。

闻补楚宪之命四首

王世贞

儿辈粗能立,君恩转似浓。ér bèi cū néng lì,jūn ēn zhuǎn shì nóng。
春光催骀荡,吾意独龙钟。chūn guāng cuī dài dàng,wú yì dú lóng zhōng。
味入中年减,名怜末路容。wèi rù zhōng nián jiǎn,míng lián mò lù róng。
武昌鱼价贱,罢钓一相从。wǔ chāng yú jià jiàn,bà diào yī xiāng cóng。

送欧阳判官迁两淮运判

王世贞

飞盖一江隔,棠阴两地馀。fēi gài yī jiāng gé,táng yīn liǎng dì yú。
水经初罢注,盐筴旋裁书。shuǐ jīng chū bà zhù,yán cè xuán cái shū。
官为清时好,家因薄宦虚。guān wèi qīng shí hǎo,jiā yīn báo huàn xū。
亦知鲑菜贱,慎莫叹无鱼。yì zhī guī cài jiàn,shèn mò tàn wú yú。

六月尽立秋安庆道中

王世贞

七月明朝是,孤舟病客非。qī yuè míng cháo shì,gū zhōu bìng kè fēi。
秋争一夜早,暑可片时归。qiū zhēng yī yè zǎo,shǔ kě piàn shí guī。
怯引青菱镜,衰耽白苎衣。qiè yǐn qīng líng jìng,shuāi dān bái zhù yī。
谁能作桐叶,取次便先飞。shuí néng zuò tóng yè,qǔ cì biàn xiān fēi。

赠大中丞董公淑化

王世贞

屈指中台彦,无如汉董君。qū zhǐ zhōng tái yàn,wú rú hàn dǒng jūn。
旧为骢马客,新领鹳鹅军。jiù wèi cōng mǎ kè,xīn lǐng guàn é jūn。
组练遥明日,楼船上属云。zǔ liàn yáo míng rì,lóu chuán shàng shǔ yún。
亦知兼俎豆,三策向来闻。yì zhī jiān zǔ dòu,sān cè xiàng lái wén。

赠大中丞董公淑化

王世贞

共夸三晋地,前后拥朱轮。gòng kuā sān jìn dì,qián hòu yōng zhū lún。
人自风尘老,公偏日月新。rén zì fēng chén lǎo,gōng piān rì yuè xīn。
更衣向星使,把酒慰波臣。gèng yī xiàng xīng shǐ,bǎ jiǔ wèi bō chén。
总有明河在,蹉跎敢问津。zǒng yǒu míng hé zài,cuō tuó gǎn wèn jīn。

江行病起即景有感

王世贞

凉色推篷后,潮声进艇中。liáng sè tuī péng hòu,cháo shēng jìn tǐng zhōng。
青山两岸合,银汉一江通。qīng shān liǎng àn hé,yín hàn yī jiāng tōng。
岂谓清凉界,犹残老病翁。qǐ wèi qīng liáng jiè,yóu cán lǎo bìng wēng。
羞闻暂养翮,谓可纵秋风。xiū wén zàn yǎng hé,wèi kě zòng qiū fēng。

赴楚出门即事有感

王世贞

江山虽自好,其奈倦游情。jiāng shān suī zì hǎo,qí nài juàn yóu qíng。
酬酢无同辈,行藏似隔生。chóu cù wú tóng bèi,xíng cáng shì gé shēng。
低眉新礼数,染指旧功名。dī méi xīn lǐ shù,rǎn zhǐ jiù gōng míng。
岂有雕虫客,能为世重轻。qǐ yǒu diāo chóng kè,néng wèi shì zhòng qīng。

赴楚出门即事有感

王世贞

亦晓功名际,踟蹰计未真。yì xiǎo gōng míng jì,chí chú jì wèi zhēn。
暑憎腰带重,衰怯鬓丝新。shǔ zēng yāo dài zhòng,shuāi qiè bìn sī xīn。
欲作思归语,其如送远人。yù zuò sī guī yǔ,qí rú sòng yuǎn rén。
娇儿白似雪,遮莫唤爷频。jiāo ér bái shì xuě,zhē mò huàn yé pín。

病阻潜江口

王世贞

独棹阻风地,孤灯伏枕身。dú zhào zǔ fēng dì,gū dēng fú zhěn shēn。
乍惊寒刺骨,小间暗伤神。zhà jīng hán cì gǔ,xiǎo jiān àn shāng shén。
分与药饵绝,况无僮仆亲。fēn yǔ yào ěr jué,kuàng wú tóng pū qīn。
新篘暖儿辈,谁念不归人。xīn chōu nuǎn ér bèi,shuí niàn bù guī rén。