古诗词

昙阳子性命三十六体仙篆歌

王世贞

地衣味美身无光,欲凿不凿混沌忙。dì yī wèi měi shēn wú guāng,yù záo bù záo hùn dùn máng。
结绳诸繁忽已忘,河马洛龟亦披猖。jié shéng zhū fán hū yǐ wàng,hé mǎ luò guī yì pī chāng。
平林夜鬼愁羲苍,鸟迹而下至岐阳。píng lín yè guǐ chóu xī cāng,niǎo jì ér xià zhì qí yáng。
彼籀之徒始滥觞,斯高小竖澜遂狂。bǐ zhòu zhī tú shǐ làn shāng,sī gāo xiǎo shù lán suì kuáng。
吾师八法初未详,冶炼至阴成干刚。wú shī bā fǎ chū wèi xiáng,yě liàn zhì yīn chéng gàn gāng。
悟性立命寿无疆,遂谒金母朝紫皇。wù xìng lì mìng shòu wú jiāng,suì yè jīn mǔ cháo zǐ huáng。
授以三元明光章,悯余溷浊同秕糠。shòu yǐ sān yuán míng guāng zhāng,mǐn yú hùn zhuó tóng bǐ kāng。
示以性命俾不忘,字字心画纮天纲。shì yǐ xìng mìng bǐ bù wàng,zì zì xīn huà hóng tiān gāng。
三十六气枢雷罡,七十二字拱素王。sān shí liù qì shū léi gāng,qī shí èr zì gǒng sù wáng。
星回汉流雨露香,龙跳虎卧鸾鸿翔。xīng huí hàn liú yǔ lù xiāng,lóng tiào hǔ wò luán hóng xiáng。
魄夺秦汉超黄唐,十二小劫追赤明。pò duó qín hàn chāo huáng táng,shí èr xiǎo jié zhuī chì míng。
邺架夜色何煌煌,检之白玉尺锦囊。yè jià yè sè hé huáng huáng,jiǎn zhī bái yù chǐ jǐn náng。
五色流苏束牙箱,山卿俗书点良常。wǔ sè liú sū shù yá xiāng,shān qīng sú shū diǎn liáng cháng。
王烈不识怜嵇康,紫点未肯传杨郎。wáng liè bù shí lián jī kāng,zǐ diǎn wèi kěn chuán yáng láng。
我生何幸依大方,此书此躯偕未央,蕊珠人鸟长彷徉。wǒ shēng hé xìng yī dà fāng,cǐ shū cǐ qū xié wèi yāng,ruǐ zhū rén niǎo zhǎng páng yáng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

重过张太学因赠二首

王世贞

万里皇华节,殷勤委巷寻。wàn lǐ huáng huá jié,yīn qín wěi xiàng xún。
向来逢一饭,兹意失千金。xiàng lái féng yī fàn,zī yì shī qiān jīn。
易忆穷途事,谁馀往日心。yì yì qióng tú shì,shuí yú wǎng rì xīn。
茫茫燕市筑,曲罢几知音。máng máng yàn shì zhù,qū bà jǐ zhī yīn。

新河道中

王世贞

谁遣风尘里,沧浪意不违。shuí qiǎn fēng chén lǐ,cāng làng yì bù wéi。
波光一雨合,秋色众山归。bō guāng yī yǔ hé,qiū sè zhòng shān guī。
乍可渔竿老,那能马足肥。zhà kě yú gān lǎo,nà néng mǎ zú féi。
长歌向林薄,红叶尽翻飞。zhǎng gē xiàng lín báo,hóng yè jǐn fān fēi。

将渡江泊仪真即事有感

王世贞

海色将秋远,潮声挟雨振。hǎi sè jiāng qiū yuǎn,cháo shēng xié yǔ zhèn。
地严催鼓角,帆迥入星辰。dì yán cuī gǔ jiǎo,fān jiǒng rù xīng chén。
薄禄偏为客,他乡易畏人。báo lù piān wèi kè,tā xiāng yì wèi rén。
宁知一水外,日夜有垂纶。níng zhī yī shuǐ wài,rì yè yǒu chuí lún。

中秋夕沛河泛舟

王世贞

玉镜中天挂,金波大地流。yù jìng zhōng tiān guà,jīn bō dà dì liú。
河明千树色,秋满万家楼。hé míng qiān shù sè,qiū mǎn wàn jiā lóu。
迥夺鱼龙卧,平添乌鹊愁。jiǒng duó yú lóng wò,píng tiān wū què chóu。
故园卢女瑟,应复问刀头。gù yuán lú nǚ sè,yīng fù wèn dāo tóu。

中秋夕沛河泛舟

王世贞

万里人初半,三秋月正中。wàn lǐ rén chū bàn,sān qiū yuè zhèng zhōng。
天清凉似水,江阔静还风。tiān qīng liáng shì shuǐ,jiāng kuò jìng hái fēng。
玉借蓬莱馆,珠悬碣石宫。yù jiè péng lái guǎn,zhū xuán jié shí gōng。
时闻沛儿唱,犹数汉皇功。shí wén pèi ér chàng,yóu shù hàn huáng gōng。

丹阳

王世贞

垂晚丹阳道,高秋白下船。chuí wǎn dān yáng dào,gāo qiū bái xià chuán。
人因乡语狎,吾岂宦情偏。rén yīn xiāng yǔ xiá,wú qǐ huàn qíng piān。
野酿浮橙绿,香粳入鲙鲜。yě niàng fú chéng lǜ,xiāng jīng rù kuài xiān。
向来看雨色,衰草蓟门天。xiàng lái kàn yǔ sè,shuāi cǎo jì mén tiān。

赠张节计偕北上遂访历下生

王世贞

自别李生久,乾坤吾不容。zì bié lǐ shēng jiǔ,qián kūn wú bù róng。
汝才今倚马,于辨复雕龙。rǔ cái jīn yǐ mǎ,yú biàn fù diāo lóng。
一见时名失,千年国士逢。yī jiàn shí míng shī,qiān nián guó shì féng。
当令蓟门树,不复响秋蛩。dāng lìng jì mén shù,bù fù xiǎng qiū qióng。

题画

王世贞

卜筑人间远,沧浪秀可餐。bo zhù rén jiān yuǎn,cāng làng xiù kě cān。
长天一鸟去,明月数鸿残。zhǎng tiān yī niǎo qù,míng yuè shù hóng cán。
何处迎风奏,流音度远湍。hé chù yíng fēng zòu,liú yīn dù yuǎn tuān。
匡床醉欲醒,秋色不胜寒。kuāng chuáng zuì yù xǐng,qiū sè bù shèng hán。

将抵家有怀云鹄给事

王世贞

与君终日醉,犹恨故山违。yǔ jūn zhōng rì zuì,yóu hèn gù shān wéi。
天欲塞鸿尽,秋先枫叶归。tiān yù sāi hóng jǐn,qiū xiān fēng yè guī。
青油使者舫,白苎女郎衣。qīng yóu shǐ zhě fǎng,bái zhù nǚ láng yī。
总是江南乐,乾坤旧侣非。zǒng shì jiāng nán lè,qián kūn jiù lǚ fēi。

将抵家有怀云鹄给事

王世贞

地入长洲苑,天回锦绣乡。dì rù zhǎng zhōu yuàn,tiān huí jǐn xiù xiāng。
归来虽慰藉,朋旧实凄凉。guī lái suī wèi jí,péng jiù shí qī liáng。
万事存知已,孤臣易断肠。wàn shì cún zhī yǐ,gū chén yì duàn cháng。
只应青琐客,南望或停觞。zhǐ yīng qīng suǒ kè,nán wàng huò tíng shāng。

仲冬六日江比部来言昨君生日也予始记书此自解

王世贞

忽忽吾何有,纷纷强自支。hū hū wú hé yǒu,fēn fēn qiáng zì zhī。
生辰公牍过,佳节故乡知。shēng chén gōng dú guò,jiā jié gù xiāng zhī。
窃禄难轻引,为郎敢望移。qiè lù nán qīng yǐn,wèi láng gǎn wàng yí。
西京珥貂客,白发总?垂。xī jīng ěr diāo kè,bái fā zǒng pīn chuí。

闻京师诏下志喜

王世贞

斧钺严清禁,风霜动紫霄。fǔ yuè yán qīng jìn,fēng shuāng dòng zǐ xiāo。
向推聊试鲧,终殛岂惭尧。xiàng tuī liáo shì gǔn,zhōng jí qǐ cán yáo。
逆党谋全折,骄兵气欲消。nì dǎng móu quán zhé,jiāo bīng qì yù xiāo。
普天欣止战,吾计可渔樵。pǔ tiān xīn zhǐ zhàn,wú jì kě yú qiáo。

闻京师诏下志喜

王世贞

此日欃枪扫,何云落将星。cǐ rì chán qiāng sǎo,hé yún luò jiāng xīng。
中原无战伐,高庙有神灵。zhōng yuán wú zhàn fá,gāo miào yǒu shén líng。
一代家仍赤,千秋史更青。yī dài jiā réng chì,qiān qiū shǐ gèng qīng。
当知窦车骑,勒碣尚垂铭。dāng zhī dòu chē qí,lēi jié shàng chuí míng。

闻京师诏下志喜

王世贞

将相须才致,时来亦偶然。jiāng xiāng xū cái zhì,shí lái yì ǒu rán。
国威推毂重,君宠解衣偏。guó wēi tuī gǔ zhòng,jūn chǒng jiě yī piān。
白刃宁求敌,黄金自有权。bái rèn níng qiú dí,huáng jīn zì yǒu quán。
汝曹判一死,天地正风烟。rǔ cáo pàn yī sǐ,tiān dì zhèng fēng yān。

闻京师诏下志喜

王世贞

闻道将军第,荆榛车马稀。wén dào jiāng jūn dì,jīng zhēn chē mǎ xī。
交游愁姓字,部曲掩光辉。jiāo yóu chóu xìng zì,bù qū yǎn guāng huī。
日月明何损,君亲计总非。rì yuè míng hé sǔn,jūn qīn jì zǒng fēi。
陇西羞李氏,敢道汉恩微。lǒng xī xiū lǐ shì,gǎn dào hàn ēn wēi。