古诗词

重九日为庚辰岁昙阳仙师化辰敬成长歌一章志感

王世贞

万历之岁庚在辰,我师拍手谢世尘。wàn lì zhī suì gēng zài chén,wǒ shī pāi shǒu xiè shì chén。
西竺西池总西蜀,阳月阳日归阳神。xī zhú xī chí zǒng xī shǔ,yáng yuè yáng rì guī yáng shén。
晴霞两片衬腮玉,夕宿数点搏眉颦。qíng xiá liǎng piàn chèn sāi yù,xī sù shù diǎn bó méi pín。
凝然金刚不坏身,独立宝座凌秋旻。níng rán jīn gāng bù huài shēn,dú lì bǎo zuò líng qiū mín。
是时弟子皆伏泣,手剑忽挺光鳞鳞。shì shí dì zi jiē fú qì,shǒu jiàn hū tǐng guāng lín lín。
老生舍身侍香火,自甘佛奴或道民。lǎo shēng shě shēn shì xiāng huǒ,zì gān fú nú huò dào mín。
谈无说有世不一,学士见挽传师真。tán wú shuō yǒu shì bù yī,xué shì jiàn wǎn chuán shī zhēn。
少将灵迹托彤史,敢以卮言夸素臣。shǎo jiāng líng jì tuō tóng shǐ,gǎn yǐ zhī yán kuā sù chén。
下士闻道只大笑,何意众口成狺狺。xià shì wén dào zhǐ dà xiào,hé yì zhòng kǒu chéng yín yín。
吾师可虞日月毁,大教岂逐云雷屯。wú shī kě yú rì yuè huǐ,dà jiào qǐ zhú yún léi tún。
所怜内境有罗刹,不妨外土来波旬。suǒ lián nèi jìng yǒu luó shā,bù fáng wài tǔ lái bō xún。
银环再贶许消息,金篦未引犹沈沦。yín huán zài kuàng xǔ xiāo xī,jīn bì wèi yǐn yóu shěn lún。
朝披夕诵了何益,如博日胜还日贫。cháo pī xī sòng le hé yì,rú bó rì shèng hái rì pín。
回头转盻已陈迹,中天圆月十二新。huí tóu zhuǎn xì yǐ chén jì,zhōng tiān yuán yuè shí èr xīn。
瓣香一缕断复续,风伯为我传峨岷。bàn xiāng yī lǚ duàn fù xù,fēng bó wèi wǒ chuán é mín。
玉京斟酌沆瀣酒,浊世消渴支离人。yù jīng zhēn zhuó hàng xiè jiǔ,zhuó shì xiāo kě zhī lí rén。
云君倘为下阊阖,霞䍐倏见扶飙轮。yún jūn tǎng wèi xià chāng hé,xiá hǎn shū jiàn fú biāo lún。
老生行脚粗已备,芒鞋布衲青纶巾。lǎo shēng xíng jiǎo cū yǐ bèi,máng xié bù nà qīng lún jīn。
不辞蹑景渡彼岸,眼底一众俱迷津。bù cí niè jǐng dù bǐ àn,yǎn dǐ yī zhòng jù mí jīn。
更祈仙伴有邹子,大吹黍律回阳春。gèng qí xiān bàn yǒu zōu zi,dà chuī shǔ lǜ huí yáng chūn。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

酒间偶题

王世贞

解道死生俱是梦,纵饶勘破亦奚为。jiě dào sǐ shēng jù shì mèng,zòng ráo kān pò yì xī wèi。
何如总付不思议,权向糟丘住几时。hé rú zǒng fù bù sī yì,quán xiàng zāo qiū zhù jǐ shí。

沈嘉则作灶乃金陵赵子实法也子实索言又为口占一绝

王世贞

一肩行灶付奚奴,欲采寒山处处苏。yī jiān xíng zào fù xī nú,yù cǎi hán shān chù chù sū。
煮得凉州泉水熟,不将身到酒家胡。zhǔ dé liáng zhōu quán shuǐ shú,bù jiāng shēn dào jiǔ jiā hú。

题画瓯碧牡丹

王世贞

沉香亭畔玉傞俄,叠叠春山捧翠螺。chén xiāng tíng pàn yù suō é,dié dié chūn shān pěng cuì luó。
何似江南天水碧,周娘亲为剪宫罗。hé shì jiāng nán tiān shuǐ bì,zhōu niáng qīn wèi jiǎn gōng luó。

朱宸卿葬母

王世贞

浦西阡畔草离离,肠断怜君负土时。pǔ xī qiān pàn cǎo lí lí,cháng duàn lián jūn fù tǔ shí。
乌鸟能啼两行血,白杨偏送四时悲。wū niǎo néng tí liǎng xíng xuè,bái yáng piān sòng sì shí bēi。

朱宸卿葬母

王世贞

手栽松柏泪和烟,念母谁如朱百年。shǒu zāi sōng bǎi lèi hé yān,niàn mǔ shuí rú zhū bǎi nián。
一自寒庐鸡骨后,至今犹道不禁绵。yī zì hán lú jī gǔ hòu,zhì jīn yóu dào bù jìn mián。

周公瑕导余至胥口不能渡走笔有嘲

王世贞

不烦风浪便回舟,兴尽真成王子猷。bù fán fēng làng biàn huí zhōu,xīng jǐn zhēn chéng wáng zi yóu。
若遇鸱夷应大笑,笑君难作五湖游。ruò yù chī yí yīng dà xiào,xiào jūn nán zuò wǔ hú yóu。

倚家弟调送张元春游岭南四绝

王世贞

朔风吹雨欲成花,病起青衫便离家。shuò fēng chuī yǔ yù chéng huā,bìng qǐ qīng shān biàn lí jiā。
此去不愁腰带减,古来勾漏有丹砂。cǐ qù bù chóu yāo dài jiǎn,gǔ lái gōu lòu yǒu dān shā。

倚家弟调送张元春游岭南四绝

王世贞

粤女簪头红佛桑,夷歌一曲压君觞。yuè nǚ zān tóu hóng fú sāng,yí gē yī qū yā jūn shāng。
莫嫌椰酒难成醉,也解宽人万里肠。mò xián yē jiǔ nán chéng zuì,yě jiě kuān rén wàn lǐ cháng。

倚家弟调送张元春游岭南四绝

王世贞

笔底江山已自灵,千峰匹马锦囊停。bǐ dǐ jiāng shān yǐ zì líng,qiān fēng pǐ mǎ jǐn náng tíng。
荆家莫诧关仝好,大庾南头分外青。jīng jiā mò chà guān tóng hǎo,dà yǔ nán tóu fēn wài qīng。

倚家弟调送张元春游岭南四绝

王世贞

小奴全似黑昆仑,雀跃行装道不贫。xiǎo nú quán shì hēi kūn lún,què yuè xíng zhuāng dào bù pín。
留得越中筒布在,绨袍还有旧游人。liú dé yuè zhōng tǒng bù zài,tí páo hái yǒu jiù yóu rén。

题虎丘剑池

王世贞

吴王爱女瘗山丘,宝剑三千白虎游。wú wáng ài nǚ yì shān qiū,bǎo jiàn sān qiān bái hǔ yóu。
当时未解平亲怨,又见胥江洗属镂。dāng shí wèi jiě píng qīn yuàn,yòu jiàn xū jiāng xǐ shǔ lòu。

陆羽泉

王世贞

康王谷瀑中泠水,何似山僧屋后泉。kāng wáng gǔ pù zhōng líng shuǐ,hé shì shān sēng wū hòu quán。
客至试探禅悦味,玉团初辗浪花圆。kè zhì shì tàn chán yuè wèi,yù tuán chū niǎn làng huā yuán。

白莲池

王世贞

晓风零落滴瑶华,游女争搴似若耶。xiǎo fēng líng luò dī yáo huá,yóu nǚ zhēng qiān shì ruò yé。
若问什公应有解,淤泥元自出莲花。ruò wèn shén gōng yīng yǒu jiě,yū ní yuán zì chū lián huā。

养鹤涧

王世贞

龙华会上仙音鸟,任是青田未许同。lóng huá huì shàng xiān yīn niǎo,rèn shì qīng tián wèi xǔ tóng。
肯向远公争卓锡,只凭支遁一开笼。kěn xiàng yuǎn gōng zhēng zhuó xī,zhǐ píng zhī dùn yī kāi lóng。

赠胡生

王世贞

秃衿单帻据胡床,白眼狂呼罄索郎。tū jīn dān zé jù hú chuáng,bái yǎn kuáng hū qìng suǒ láng。
不为螟蛉收不得,千山秋色满奚囊。bù wèi míng líng shōu bù dé,qiān shān qiū sè mǎn xī náng。