古诗词

重九日为庚辰岁昙阳仙师化辰敬成长歌一章志感

王世贞

万历之岁庚在辰,我师拍手谢世尘。wàn lì zhī suì gēng zài chén,wǒ shī pāi shǒu xiè shì chén。
西竺西池总西蜀,阳月阳日归阳神。xī zhú xī chí zǒng xī shǔ,yáng yuè yáng rì guī yáng shén。
晴霞两片衬腮玉,夕宿数点搏眉颦。qíng xiá liǎng piàn chèn sāi yù,xī sù shù diǎn bó méi pín。
凝然金刚不坏身,独立宝座凌秋旻。níng rán jīn gāng bù huài shēn,dú lì bǎo zuò líng qiū mín。
是时弟子皆伏泣,手剑忽挺光鳞鳞。shì shí dì zi jiē fú qì,shǒu jiàn hū tǐng guāng lín lín。
老生舍身侍香火,自甘佛奴或道民。lǎo shēng shě shēn shì xiāng huǒ,zì gān fú nú huò dào mín。
谈无说有世不一,学士见挽传师真。tán wú shuō yǒu shì bù yī,xué shì jiàn wǎn chuán shī zhēn。
少将灵迹托彤史,敢以卮言夸素臣。shǎo jiāng líng jì tuō tóng shǐ,gǎn yǐ zhī yán kuā sù chén。
下士闻道只大笑,何意众口成狺狺。xià shì wén dào zhǐ dà xiào,hé yì zhòng kǒu chéng yín yín。
吾师可虞日月毁,大教岂逐云雷屯。wú shī kě yú rì yuè huǐ,dà jiào qǐ zhú yún léi tún。
所怜内境有罗刹,不妨外土来波旬。suǒ lián nèi jìng yǒu luó shā,bù fáng wài tǔ lái bō xún。
银环再贶许消息,金篦未引犹沈沦。yín huán zài kuàng xǔ xiāo xī,jīn bì wèi yǐn yóu shěn lún。
朝披夕诵了何益,如博日胜还日贫。cháo pī xī sòng le hé yì,rú bó rì shèng hái rì pín。
回头转盻已陈迹,中天圆月十二新。huí tóu zhuǎn xì yǐ chén jì,zhōng tiān yuán yuè shí èr xīn。
瓣香一缕断复续,风伯为我传峨岷。bàn xiāng yī lǚ duàn fù xù,fēng bó wèi wǒ chuán é mín。
玉京斟酌沆瀣酒,浊世消渴支离人。yù jīng zhēn zhuó hàng xiè jiǔ,zhuó shì xiāo kě zhī lí rén。
云君倘为下阊阖,霞䍐倏见扶飙轮。yún jūn tǎng wèi xià chāng hé,xiá hǎn shū jiàn fú biāo lún。
老生行脚粗已备,芒鞋布衲青纶巾。lǎo shēng xíng jiǎo cū yǐ bèi,máng xié bù nà qīng lún jīn。
不辞蹑景渡彼岸,眼底一众俱迷津。bù cí niè jǐng dù bǐ àn,yǎn dǐ yī zhòng jù mí jīn。
更祈仙伴有邹子,大吹黍律回阳春。gèng qí xiān bàn yǒu zōu zi,dà chuī shǔ lǜ huí yáng chūn。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

闻谮

王世贞

故旧纷相谓,狂名得已迟。gù jiù fēn xiāng wèi,kuáng míng dé yǐ chí。
卿仍用卿法,吾更爱吾诗。qīng réng yòng qīng fǎ,wú gèng ài wú shī。
枉责元龙礼,虚劳惠子疑。wǎng zé yuán lóng lǐ,xū láo huì zi yí。
吴山青片片,或恐妒归期。wú shān qīng piàn piàn,huò kǒng dù guī qī。

偶成

王世贞

战地穷胡粤,谋臣出汉廷。zhàn dì qióng hú yuè,móu chén chū hàn tíng。
乱离人厌日,疏放客能星。luàn lí rén yàn rì,shū fàng kè néng xīng。
禄薄凭相弃,歌深且自听。lù báo píng xiāng qì,gē shēn qiě zì tīng。
中山酒太恶,三载又劳醒。zhōng shān jiǔ tài è,sān zài yòu láo xǐng。

怀柔道中

王世贞

马足吾何限,山行稍自宽。mǎ zú wú hé xiàn,shān xíng shāo zì kuān。
人家梅雨色,衣袖麦秋寒。rén jiā méi yǔ sè,yī xiù mài qiū hán。
过瀑添新径,归云改故峦。guò pù tiān xīn jìng,guī yún gǎi gù luán。
断肠沙雁起,一一向长安。duàn cháng shā yàn qǐ,yī yī xiàng zhǎng ān。

宿昌平寺中

王世贞

招提西郭外,邀我暂披襟。zhāo tí xī guō wài,yāo wǒ zàn pī jīn。
一雨汰行色,诸天回住心。yī yǔ tài xíng sè,zhū tiān huí zhù xīn。
僧来探小品,吾欲老丛林。sēng lái tàn xiǎo pǐn,wú yù lǎo cóng lín。
莫问津梁意,人间道路深。mò wèn jīn liáng yì,rén jiān dào lù shēn。

孟夏上谷署中梦客携商山四皓图令余赋之

王世贞

尚忆商山聘,千秋卧未深。shàng yì shāng shān pìn,qiān qiū wò wèi shēn。
兵戈留地肺,羽翼转天心。bīng gē liú dì fèi,yǔ yì zhuǎn tiān xīn。
衰矣紫芝咏,惜哉黄鹄吟。shuāi yǐ zǐ zhī yǒng,xī zāi huáng gǔ yín。
岂应龙变化,来去杳难寻。qǐ yīng lóng biàn huà,lái qù yǎo nán xún。

上谷杂咏

王世贞

十万嫖姚骑,纵横大漠旁。shí wàn piáo yáo qí,zòng héng dà mò páng。
至今闻瀚海,不敢道杨王。zhì jīn wén hàn hǎi,bù gǎn dào yáng wáng。
铁劵埋秋雨,金戈卧晓霜。tiě juàn mái qiū yǔ,jīn gē wò xiǎo shuāng。
抚髀人自急,高冢下牛羊。fǔ bì rén zì jí,gāo zhǒng xià niú yáng。

上谷杂咏

王世贞

尚忆谭家马,骄嘶紫塞中。shàng yì tán jiā mǎ,jiāo sī zǐ sāi zhōng。
王庭愁汉月,边羽快秋风。wáng tíng chóu hàn yuè,biān yǔ kuài qiū fēng。
一战人谁得,孤城地已空。yī zhàn rén shuí dé,gū chéng dì yǐ kōng。
不知麟阁上,寂寞渐谁功。bù zhī lín gé shàng,jì mò jiàn shuí gōng。

上谷杂咏

王世贞

海内兵戈遍,兹方可晏然。hǎi nèi bīng gē biàn,zī fāng kě yàn rán。
生儿恒守舍,与鬼不分年。shēng ér héng shǒu shě,yǔ guǐ bù fēn nián。
马失来时道,雕盘战后天。mǎ shī lái shí dào,diāo pán zhàn hòu tiān。
城中七万户,箫鼓旧喧阗。chéng zhōng qī wàn hù,xiāo gǔ jiù xuān tián。

上谷杂咏

王世贞

彍骑名非少,司农日不供。guō qí míng fēi shǎo,sī nóng rì bù gōng。
黄金仍道路,白羽转从容。huáng jīn réng dào lù,bái yǔ zhuǎn cóng róng。
自昔乘春障,何人念夕烽。zì xī chéng chūn zhàng,hé rén niàn xī fēng。
饱飞诸节度,宁羡彻侯封。bǎo fēi zhū jié dù,níng xiàn chè hóu fēng。

碧云寺逢王元肃

王世贞

岂谓招提境,逢余万里归。qǐ wèi zhāo tí jìng,féng yú wàn lǐ guī。
故人歌出塞,游子泪沾衣。gù rén gē chū sāi,yóu zi lèi zhān yī。
烽火垂成劫,衣冠未息机。fēng huǒ chuí chéng jié,yī guān wèi xī jī。
去留俱不可,执手意翻飞。qù liú jù bù kě,zhí shǒu yì fān fēi。

王世贞

病岂长途事,仍劳药饵扶。bìng qǐ zhǎng tú shì,réng láo yào ěr fú。
未饶诗寂寞,且厌酒模糊。wèi ráo shī jì mò,qiě yàn jiǔ mó hú。
入塞身初属,论兵气未苏。rù sāi shēn chū shǔ,lùn bīng qì wèi sū。
犹闻羽书至,战血满三吴。yóu wén yǔ shū zhì,zhàn xuè mǎn sān wú。

王世贞

羽檄成兹病,人间药物赊。yǔ xí chéng zī bìng,rén jiān yào wù shē。
纵归犹是客,小憩暂为家。zòng guī yóu shì kè,xiǎo qì zàn wèi jiā。
世事老难必,吾生愁未涯。shì shì lǎo nán bì,wú shēng chóu wèi yá。
欲从询上帝,浩荡斗间槎。yù cóng xún shàng dì,hào dàng dòu jiān chá。

寄潘德元

王世贞

十上书空就,荷衣太识君。shí shàng shū kōng jiù,hé yī tài shí jūn。
倦游谗白雪,多路薄青云。juàn yóu chán bái xuě,duō lù báo qīng yún。
客况难深语,乡书渐怯闻。kè kuàng nán shēn yǔ,xiāng shū jiàn qiè wén。
还应赋秋兴,或可慰离群。hái yīng fù qiū xīng,huò kě wèi lí qún。

夜遇子相城西同宿

王世贞

遇尔不自意,骤回双眼青。yù ěr bù zì yì,zhòu huí shuāng yǎn qīng。
立谈过深雨,把酒尽残星。lì tán guò shēn yǔ,bǎ jiǔ jǐn cán xīng。
此夜真同醉,明朝又独醒。cǐ yè zhēn tóng zuì,míng cháo yòu dú xǐng。
亦知吾道在,那敢怨飘零。yì zhī wú dào zài,nà gǎn yuàn piāo líng。

夜遇子相城西同宿

王世贞

天地事何限,风霜吾自雠。tiān dì shì hé xiàn,fēng shuāng wú zì chóu。
如何三月别,顿尽百年愁。rú hé sān yuè bié,dùn jǐn bǎi nián chóu。
未易蛾眉老,何当骏骨留。wèi yì é méi lǎo,hé dāng jùn gǔ liú。
停鞭又挥手,斗气浅幽州。tíng biān yòu huī shǒu,dòu qì qiǎn yōu zhōu。