古诗词

自松江返孟孺印上人同载将登泖塔而为陆伯达所误迂道迫暝始抵泖口垂渡大风骤作维梢久之兴尽而去赋此解嘲书付寺僧

王世贞

陆郎妒我游泖塔,孤棹立作襄城辙。lù láng dù wǒ yóu mǎo tǎ,gū zhào lì zuò xiāng chéng zhé。
虽然暝色欲尼人,犹可穿波觅初月。suī rán míng sè yù ní rén,yóu kě chuān bō mì chū yuè。
亭亭乍耸青莲花,黯黯如探黑龙穴。tíng tíng zhà sǒng qīng lián huā,àn àn rú tàn hēi lóng xué。
风轮鼓浪浪拍天,地轴欲裂天无权。fēng lún gǔ làng làng pāi tiān,dì zhóu yù liè tiān wú quán。
雅无神足到彼岸,可有凡身超四禅。yǎ wú shén zú dào bǐ àn,kě yǒu fán shēn chāo sì chán。
长年夜分报风止,谢叟兴尽呼回船。zhǎng nián yè fēn bào fēng zhǐ,xiè sǒu xīng jǐn hū huí chuán。
小孤亲揽玉笋白,老足数踏金鳌颠。xiǎo gū qīn lǎn yù sǔn bái,lǎo zú shù tà jīn áo diān。
归来但诵十六观,耨池窣堵俱眼前。guī lái dàn sòng shí liù guān,nòu chí sū dǔ jù yǎn qián。
曼殊室利为余语,多宝塔傍觐龙女。màn shū shì lì wèi yú yǔ,duō bǎo tǎ bàng jìn lóng nǚ。
袖得摩尼无价珠,他日湖心密相与。xiù dé mó ní wú jià zhū,tā rì hú xīn mì xiāng yǔ。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

寿阳乐

王世贞

泥金沙棠舫,候郎来,春水没篙长。ní jīn shā táng fǎng,hòu láng lái,chūn shuǐ méi gāo zhǎng。

寿阳乐

王世贞

织成红半臂,化为碧,是侬相思泪。zhī chéng hóng bàn bì,huà wèi bì,shì nóng xiāng sī lèi。

安东平

王世贞

荒鸡嚘喔,残月沈魄。huāng jī yōu ō,cán yuè shěn pò。
三三五五,小星不没。sān sān wǔ wǔ,xiǎo xīng bù méi。

安东平

王世贞

惭愧小星,导郎归程。cán kuì xiǎo xīng,dǎo láng guī chéng。
要郎指誓,莫负此星。yào láng zhǐ shì,mò fù cǐ xīng。

安东平

王世贞

吴丝越罗,制郎中裙。wú sī yuè luó,zhì láng zhōng qún。
曷不为衣,与郎体亲。hé bù wèi yī,yǔ láng tǐ qīn。

安东平

王世贞

报侬白玉,双龙连环。bào nóng bái yù,shuāng lóng lián huán。
但令一心,不在多端。dàn lìng yī xīn,bù zài duō duān。

安东平

王世贞

孟冬十月,雨雪霏霏。mèng dōng shí yuè,yǔ xuě fēi fēi。
入门孤冷,出门沾衣。rù mén gū lěng,chū mén zhān yī。

安东平

王世贞

夹河为家,期至无船。jiā hé wèi jiā,qī zhì wú chuán。
摇心失望,不见所欢。yáo xīn shī wàng,bù jiàn suǒ huān。

安东平

王世贞

交南龙须,百钱一尺。jiāo nán lóng xū,bǎi qián yī chǐ。
是我手制,与郎作席。shì wǒ shǒu zhì,yǔ láng zuò xí。

安东平

王世贞

奉郎坐卧,偕郎起息。fèng láng zuò wò,xié láng qǐ xī。
懊憹微躯,生不如席。ào náo wēi qū,shēng bù rú xí。

安东平

王世贞

博山沈烟,以祈上玄。bó shān shěn yān,yǐ qí shàng xuán。
愿郎一夕,不愿百年。yuàn láng yī xī,bù yuàn bǎi nián。

青骢白马

王世贞

青骢白马汗连钱,来往䟤跋骄可怜。qīng cōng bái mǎ hàn lián qián,lái wǎng bì bá jiāo kě lián。

青骢白马

王世贞

琉璃紫鞍光射人,倏忽灭没化若神。liú lí zǐ ān guāng shè rén,shū hū miè méi huà ruò shén。

青骢白马

王世贞

有足不作女行缠,那可局蹐守故园。yǒu zú bù zuò nǚ xíng chán,nà kě jú jí shǒu gù yuán。

青骢白马

王世贞

东邻双缠鸦头袜,生老不踏门前月。dōng lín shuāng chán yā tóu wà,shēng lǎo bù tà mén qián yuè。