古诗词

初传有麓阳陈山人道易非常者忽见访小饮且谈卜筑汝宁之乐歌此赠之

王世贞

六年不睹陈季方,数有消息传非常。liù nián bù dǔ chén jì fāng,shù yǒu xiāo xī chuán fēi cháng。
总未骑鲸吸江汉,岂能乘月照屋梁。zǒng wèi qí jīng xī jiāng hàn,qǐ néng chéng yuè zhào wū liáng。
天水尚书数行至,似云买田栖汝阳。tiān shuǐ shàng shū shù xíng zhì,shì yún mǎi tián qī rǔ yáng。
使余忧结顿已解,毋那巷语仍蜩螗。shǐ yú yōu jié dùn yǐ jiě,wú nà xiàng yǔ réng tiáo táng。
今年六月大剧热,支头白石弇山堂。jīn nián liù yuè dà jù rè,zhī tóu bái shí yǎn shān táng。
松阴漏日时到地,忽有剥啄惊羲皇。sōng yīn lòu rì shí dào dì,hū yǒu bō zhuó jīng xī huáng。
长须孟浪挟刺入,一老褦襶随踉跄。zhǎng xū mèng làng xié cì rù,yī lǎo nài dài suí liáng qiāng。
宛然河北病伧父,渐看渐识喜欲狂。wǎn rán hé běi bìng cāng fù,jiàn kàn jiàn shí xǐ yù kuáng。
中厨已办暖竹叶,稚子尚欲施桃汤。zhōng chú yǐ bàn nuǎn zhú yè,zhì zi shàng yù shī táo tāng。
寒暄咄咄仅数语,但道身在百不妨。hán xuān duō duō jǐn shù yǔ,dàn dào shēn zài bǎi bù fáng。
嗫嚅盘躄态如故,啮决卷波差更强。niè rú pán bì tài rú gù,niè jué juǎn bō chà gèng qiáng。
阿奴生计夸较可,低畴种秫陂鱼防。ā nú shēng jì kuā jiào kě,dī chóu zhǒng shú bēi yú fáng。
深秋枳道梨枣柿,薄暮喧食鸡猪羊。shēn qiū zhǐ dào lí zǎo shì,báo mù xuān shí jī zhū yáng。
方朔怕饥汝怕饱,何必揶揄燕市傍。fāng shuò pà jī rǔ pà bǎo,hé bì yé yú yàn shì bàng。
为汝屈指仍商量,无家莫问樊寿张。wèi rǔ qū zhǐ réng shāng liàng,wú jiā mò wèn fán shòu zhāng。
有社莫傍许子将,尚书大树足荫汝,岁寒秀色能青苍。yǒu shè mò bàng xǔ zi jiāng,shàng shū dà shù zú yīn rǔ,suì hán xiù sè néng qīng cāng。
吴门处士多失职,鹢首如蚁趋钱唐。wú mén chù shì duō shī zhí,yì shǒu rú yǐ qū qián táng。
安能局蹐守一方,壶中酒尽长揖去,男儿得意即故乡。ān néng jú jí shǒu yī fāng,hú zhōng jiǔ jǐn zhǎng yī qù,nán ér dé yì jí gù xiāng。
呜呼,男儿得意即故乡。wū hū,nán ér dé yì jí gù xiāng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

病秋

王世贞

年年颇诧逢秋健,今日秋来兴渐孤。nián nián pǒ chà féng qiū jiàn,jīn rì qiū lái xīng jiàn gū。
不独穷愁畏摇落,即防衰骨费支吾。bù dú qióng chóu wèi yáo luò,jí fáng shuāi gǔ fèi zhī wú。
惊心屡却青菱镜,避客兼嗔白玉壶。jīng xīn lǚ què qīng líng jìng,bì kè jiān chēn bái yù hú。
犹有苦吟成宿业,此生那用借诗扶。yóu yǒu kǔ yín chéng sù yè,cǐ shēng nà yòng jiè shī fú。

八月十八日观潮季生所潮不甚涨而饮甚适有作

王世贞

雪山东控海门流,望里微茫迥更愁。xuě shān dōng kòng hǎi mén liú,wàng lǐ wēi máng jiǒng gèng chóu。
八月虚传枚叔赋,千年欲散伍胥雠。bā yuè xū chuán méi shū fù,qiān nián yù sàn wǔ xū chóu。
干云彩鹢帆徐展,夹浦朱帘雨尽收。gàn yún cǎi yì fān xú zhǎn,jiā pǔ zhū lián yǔ jǐn shōu。
唯有汪伦偏解我,还将水调按歌头。wéi yǒu wāng lún piān jiě wǒ,hái jiāng shuǐ diào àn gē tóu。

仲蔚过余将别而公瑕适至欢饮有作

王世贞

秋月垂缺秋花开,俞子欲别周子来。qiū yuè chuí quē qiū huā kāi,yú zi yù bié zhōu zi lái。
此我平生最如意,故人相聚未论才。cǐ wǒ píng shēng zuì rú yì,gù rén xiāng jù wèi lùn cái。
江烟漠漠鱼虾市,夜色沉沉鹦鹉杯。jiāng yān mò mò yú xiā shì,yè sè chén chén yīng wǔ bēi。
总道柴门甘寂寞,客星今已傲三台。zǒng dào chái mén gān jì mò,kè xīng jīn yǐ ào sān tái。

寄于鳞书不得报问之

王世贞

病起商秋鬓色残,中原鸿雁转艰难。bìng qǐ shāng qiū bìn sè cán,zhōng yuán hóng yàn zhuǎn jiān nán。
岂应邮客皆殷羡,自觉朋车未吕安。qǐ yīng yóu kè jiē yīn xiàn,zì jué péng chē wèi lǚ ān。
湖海穷途双掩涕,风尘高枕一加餐。hú hǎi qióng tú shuāng yǎn tì,fēng chén gāo zhěn yī jiā cān。
莫言同是藤萝侣,不尽青天泰岱寒。mò yán tóng shì téng luó lǚ,bù jǐn qīng tiān tài dài hán。

子与得沧运有诗见示因答调之

王世贞

幕中沦落不须叹,曾向龚黄传里看。mù zhōng lún luò bù xū tàn,céng xiàng gōng huáng chuán lǐ kàn。
乍失银鱼非换酒,久抛金马胜无官。zhà shī yín yú fēi huàn jiǔ,jiǔ pāo jīn mǎ shèng wú guān。
青云故傍时流近,白雪偏从畏路寒。qīng yún gù bàng shí liú jìn,bái xuě piān cóng wèi lù hán。
唯有壮心浑不解,自言新论过桓宽。wéi yǒu zhuàng xīn hún bù jiě,zì yán xīn lùn guò huán kuān。

肖甫自江北移滇臬走使以诗见问赋此奉答

王世贞

七子翩翩共邺游,座中君岂减应刘。qī zi piān piān gòng yè yóu,zuò zhōng jūn qǐ jiǎn yīng liú。
浮名顾影骄堪失,拙宦藏身老渐收。fú míng gù yǐng jiāo kān shī,zhuō huàn cáng shēn lǎo jiàn shōu。
望里使星移益部,书来春雪满扬州。wàng lǐ shǐ xīng yí yì bù,shū lái chūn xuě mǎn yáng zhōu。
故人沦落无须念,未死能宽薜荔愁。gù rén lún luò wú xū niàn,wèi sǐ néng kuān bì lì chóu。

寄袁抑之鸿胪

王世贞

汝向句传领百僚,予留沧海伴渔樵。rǔ xiàng jù chuán lǐng bǎi liáo,yǔ liú cāng hǎi bàn yú qiáo。
风霜共饱谁终耐,日月如私未敢骄。fēng shuāng gòng bǎo shuí zhōng nài,rì yuè rú sī wèi gǎn jiāo。
地远鳞鸿甘寂寞,天空鹏鴳各逍遥。dì yuǎn lín hóng gān jì mò,tiān kōng péng yàn gè xiāo yáo。
相逢莫责元龙礼,岂有山人爱折腰。xiāng féng mò zé yuán lóng lǐ,qǐ yǒu shān rén ài zhé yāo。

诸生钱叔宝再乞诗赠寄王司徒

王世贞

共道司农领?来,至今风采映吴台。gòng dào sī nóng lǐng lái,zhì jīn fēng cǎi yìng wú tái。
车门文举无劳刺,馆客长瑜未肯回。chē mén wén jǔ wú láo cì,guǎn kè zhǎng yú wèi kěn huí。
我自江湖容抱疾,即从霄汉见怜才。wǒ zì jiāng hú róng bào jí,jí cóng xiāo hàn jiàn lián cái。
诸生但许青萍在,会有雄光傍上台。zhū shēng dàn xǔ qīng píng zài,huì yǒu xióng guāng bàng shàng tái。

寄明卿

王世贞

十月吴天未授绵,秫田如薙计茫然。shí yuè wú tiān wèi shòu mián,shú tián rú tì jì máng rán。
已从邻父求篱菊,复有江州佐酒钱。yǐ cóng lín fù qiú lí jú,fù yǒu jiāng zhōu zuǒ jiǔ qián。
醉里旧游时自语,废来狂疾不须蠲。zuì lǐ jiù yóu shí zì yǔ,fèi lái kuáng jí bù xū juān。
中原兄弟如无恙,大可渔矶稳昼眠。zhōng yuán xiōng dì rú wú yàng,dà kě yú jī wěn zhòu mián。

怀王参政明辅

王世贞

伊昔春星过草堂,使君施紫客袍方。yī xī chūn xīng guò cǎo táng,shǐ jūn shī zǐ kè páo fāng。
拈来是法谁真解,语到无言味转长。niān lái shì fǎ shuí zhēn jiě,yǔ dào wú yán wèi zhuǎn zhǎng。
掌里莲花堪入藏,眼中棠树已成行。zhǎng lǐ lián huā kān rù cáng,yǎn zhōng táng shù yǐ chéng xíng。
何时向子粗酬愿,一钵相从太华傍。hé shí xiàng zi cū chóu yuàn,yī bō xiāng cóng tài huá bàng。

谢汪伯玉中丞惠衣

王世贞

蓬门生事渐萧骚,望里惊鸿首重劳。péng mén shēng shì jiàn xiāo sāo,wàng lǐ jīng hóng shǒu zhòng láo。
乡地岂应无缟带,故人殊自有绨袍。xiāng dì qǐ yīng wú gǎo dài,gù rén shū zì yǒu tí páo。
青阳忽冒寒云转,白雪遥令瘴海高。qīng yáng hū mào hán yún zhuǎn,bái xuě yáo lìng zhàng hǎi gāo。
却笑古来中散癖,可能容易绝山涛。què xiào gǔ lái zhōng sàn pǐ,kě néng róng yì jué shān tāo。

谢伯玉中丞见遗经像

王世贞

白马招提纪汉年,即看经像震方传。bái mǎ zhāo tí jì hàn nián,jí kàn jīng xiàng zhèn fāng chuán。
翻时贝叶云俱润,礼罢莲花月并圆。fān shí bèi yè yún jù rùn,lǐ bà lián huā yuè bìng yuán。
老去一龛居士业,悟来双夹宰官缘。lǎo qù yī kān jū shì yè,wù lái shuāng jiā zǎi guān yuán。
灵山倘是相逢地,莫忘金篦导我前。líng shān tǎng shì xiāng féng dì,mò wàng jīn bì dǎo wǒ qián。

送陈子兼宪副起任滇南

王世贞

十载悠然卧草庐,忽从天上见徵书。shí zài yōu rán wò cǎo lú,hū cóng tiān shàng jiàn zhēng shū。
归如圆月难终晦,出似浮云偶自舒。guī rú yuán yuè nán zhōng huì,chū shì fú yún ǒu zì shū。
骢马霜清炎海路,碧鸡星引使臣车。cōng mǎ shuāng qīng yán hǎi lù,bì jī xīng yǐn shǐ chén chē。
莫言回首长安远,闻道山公已奏除。mò yán huí shǒu zhǎng ān yuǎn,wén dào shān gōng yǐ zòu chú。

袁黄州履善过访

王世贞

社酒寒灯黯自亲,十年天地各风尘。shè jiǔ hán dēng àn zì qīn,shí nián tiān dì gè fēng chén。
羞将白雪供归计,忍向青山问逐臣。xiū jiāng bái xuě gōng guī jì,rěn xiàng qīng shān wèn zhú chén。
半刺不妨衔里旧,二毛俱讶梦中新。bàn cì bù fáng xián lǐ jiù,èr máo jù yà mèng zhōng xīn。
柴门茧犊堪驱使,莫为明时叹隐沦。chái mén jiǎn dú kān qū shǐ,mò wèi míng shí tàn yǐn lún。

赠寄王山人山人时参邵将军军事

王世贞

丘壑居然自不群,江东诸少总输君。qiū hè jū rán zì bù qún,jiāng dōng zhū shǎo zǒng shū jūn。
诗中画是寒林色,酒后文怜日暮云。shī zhōng huà shì hán lín sè,jiǔ hòu wén lián rì mù yún。
闻道卫青容揖客,可知王粲乐从军。wén dào wèi qīng róng yī kè,kě zhī wáng càn lè cóng jūn。
功成最好歌铙吹,倘借梅花一寄闻。gōng chéng zuì hǎo gē náo chuī,tǎng jiè méi huā yī jì wén。