古诗词

初传有麓阳陈山人道易非常者忽见访小饮且谈卜筑汝宁之乐歌此赠之

王世贞

六年不睹陈季方,数有消息传非常。liù nián bù dǔ chén jì fāng,shù yǒu xiāo xī chuán fēi cháng。
总未骑鲸吸江汉,岂能乘月照屋梁。zǒng wèi qí jīng xī jiāng hàn,qǐ néng chéng yuè zhào wū liáng。
天水尚书数行至,似云买田栖汝阳。tiān shuǐ shàng shū shù xíng zhì,shì yún mǎi tián qī rǔ yáng。
使余忧结顿已解,毋那巷语仍蜩螗。shǐ yú yōu jié dùn yǐ jiě,wú nà xiàng yǔ réng tiáo táng。
今年六月大剧热,支头白石弇山堂。jīn nián liù yuè dà jù rè,zhī tóu bái shí yǎn shān táng。
松阴漏日时到地,忽有剥啄惊羲皇。sōng yīn lòu rì shí dào dì,hū yǒu bō zhuó jīng xī huáng。
长须孟浪挟刺入,一老褦襶随踉跄。zhǎng xū mèng làng xié cì rù,yī lǎo nài dài suí liáng qiāng。
宛然河北病伧父,渐看渐识喜欲狂。wǎn rán hé běi bìng cāng fù,jiàn kàn jiàn shí xǐ yù kuáng。
中厨已办暖竹叶,稚子尚欲施桃汤。zhōng chú yǐ bàn nuǎn zhú yè,zhì zi shàng yù shī táo tāng。
寒暄咄咄仅数语,但道身在百不妨。hán xuān duō duō jǐn shù yǔ,dàn dào shēn zài bǎi bù fáng。
嗫嚅盘躄态如故,啮决卷波差更强。niè rú pán bì tài rú gù,niè jué juǎn bō chà gèng qiáng。
阿奴生计夸较可,低畴种秫陂鱼防。ā nú shēng jì kuā jiào kě,dī chóu zhǒng shú bēi yú fáng。
深秋枳道梨枣柿,薄暮喧食鸡猪羊。shēn qiū zhǐ dào lí zǎo shì,báo mù xuān shí jī zhū yáng。
方朔怕饥汝怕饱,何必揶揄燕市傍。fāng shuò pà jī rǔ pà bǎo,hé bì yé yú yàn shì bàng。
为汝屈指仍商量,无家莫问樊寿张。wèi rǔ qū zhǐ réng shāng liàng,wú jiā mò wèn fán shòu zhāng。
有社莫傍许子将,尚书大树足荫汝,岁寒秀色能青苍。yǒu shè mò bàng xǔ zi jiāng,shàng shū dà shù zú yīn rǔ,suì hán xiù sè néng qīng cāng。
吴门处士多失职,鹢首如蚁趋钱唐。wú mén chù shì duō shī zhí,yì shǒu rú yǐ qū qián táng。
安能局蹐守一方,壶中酒尽长揖去,男儿得意即故乡。ān néng jú jí shǒu yī fāng,hú zhōng jiǔ jǐn zhǎng yī qù,nán ér dé yì jí gù xiāng。
呜呼,男儿得意即故乡。wū hū,nán ér dé yì jí gù xiāng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

鸡鸣峰

王世贞

喔喔天鸡三两声,招摇北指汉南倾。ō ō tiān jī sān liǎng shēng,zhāo yáo běi zhǐ hàn nán qīng。
九关应是无豺虎,排比云辎觐玉京。jiǔ guān yīng shì wú chái hǔ,pái bǐ yún zī jìn yù jīng。

九渡峰

王世贞

曾介长房谒汝翁,壶中天地尽堪容。céng jiè zhǎng fáng yè rǔ wēng,hú zhōng tiān dì jǐn kān róng。
只教三试还难过,九渡深溪九渡峰。zhǐ jiào sān shì hái nán guò,jiǔ dù shēn xī jiǔ dù fēng。

伏魔峰

王世贞

三尺青荧太乙波,铸成魔欲柰吾何。sān chǐ qīng yíng tài yǐ bō,zhù chéng mó yù nài wú hé。
山深莫道多魔事,屈指人间事事魔。shān shēn mò dào duō mó shì,qū zhǐ rén jiān shì shì mó。

松萝峰

王世贞

清泉古樾坐盘陀,览处无多会处多。qīng quán gǔ yuè zuò pán tuó,lǎn chù wú duō huì chù duō。
土木时来俱绮绣,兹峰不改旧松萝。tǔ mù shí lái jù qǐ xiù,zī fēng bù gǎi jiù sōng luó。

会仙峰

王世贞

王母戴胜凌弱波,上元夫人持底过。wáng mǔ dài shèng líng ruò bō,shàng yuán fū rén chí dǐ guò。
双成拍手为余唱,少壮几时柰老何。shuāng chéng pāi shǒu wèi yú chàng,shǎo zhuàng jǐ shí nài lǎo hé。

眉棱峰

王世贞

八字春山淡淡秋,微云如黛雨如油。bā zì chūn shān dàn dàn qiū,wēi yún rú dài yǔ rú yóu。
自从名挂朝元籍,纵有眉棱不系愁。zì cóng míng guà cháo yuán jí,zòng yǒu méi léng bù xì chóu。

金锁峰

王世贞

铁柱洪都压怪螭,龟山金笮系支祈。tiě zhù hóng dōu yā guài chī,guī shān jīn zé xì zhī qí。
何如玄帝峰头锁,问着仙人总不知。hé rú xuán dì fēng tóu suǒ,wèn zhe xiān rén zǒng bù zhī。

阳鹤峰

王世贞

老鹤巢杉朱顶圆,欲充仙骑上青天。lǎo hè cháo shān zhū dǐng yuán,yù chōng xiān qí shàng qīng tiān。
何当羽客偏多肉,拳足寒云不记年。hé dāng yǔ kè piān duō ròu,quán zú hán yún bù jì nián。

紫盖峰

王世贞

飞符霹雳走逡巡,玉节珠幡总不真。fēi fú pī lì zǒu qūn xún,yù jié zhū fān zǒng bù zhēn。
若说古来蛇虎饭,不知何限谪仙人。ruò shuō gǔ lái shé hǔ fàn,bù zhī hé xiàn zhé xiān rén。

大夷峰

王世贞

大夷峰头天地宽,不似武夷山九盘。dà yí fēng tóu tiān dì kuān,bù shì wǔ yí shān jiǔ pán。
寄语浔阳江上客,游时莫作小姑看。jì yǔ xún yáng jiāng shàng kè,yóu shí mò zuò xiǎo gū kàn。

玉虚岩

王世贞

葛巾藤屦白蕉衫,偶带中台独坐衔。gé jīn téng jù bái jiāo shān,ǒu dài zhōng tái dú zuò xián。
原是玉清宫里客,不教长住玉虚岩。yuán shì yù qīng gōng lǐ kè,bù jiào zhǎng zhù yù xū yán。

常春岩

王世贞

道人高卧嵾山崖,时挟青童酣紫霞。dào rén gāo wò cēn shān yá,shí xié qīng tóng hān zǐ xiá。
戴胜长鸣三月候,条风不断四时花。dài shèng zhǎng míng sān yuè hòu,tiáo fēng bù duàn sì shí huā。

崇福岩

王世贞

若论太上高真福,黄阁如云不要开。ruò lùn tài shàng gāo zhēn fú,huáng gé rú yún bù yào kāi。
粗衣淡饭无他事,一岁看山一百回。cū yī dàn fàn wú tā shì,yī suì kàn shān yī bǎi huí。

尹喜岩

王世贞

太上流沙去不还,犹馀紫气在函关。tài shàng liú shā qù bù hái,yóu yú zǐ qì zài hán guān。
不知元始真人位,玉局张卿第几班。bù zhī yuán shǐ zhēn rén wèi,yù jú zhāng qīng dì jǐ bān。

飞升台

王世贞

鹅笙凤管奏春风,玉节金麾满太空。é shēng fèng guǎn zòu chūn fēng,yù jié jīn huī mǎn tài kōng。
今日广成成后进,不知何事恋崆峒。jīn rì guǎng chéng chéng hòu jìn,bù zhī hé shì liàn kōng dòng。