古诗词

初传有麓阳陈山人道易非常者忽见访小饮且谈卜筑汝宁之乐歌此赠之

王世贞

六年不睹陈季方,数有消息传非常。liù nián bù dǔ chén jì fāng,shù yǒu xiāo xī chuán fēi cháng。
总未骑鲸吸江汉,岂能乘月照屋梁。zǒng wèi qí jīng xī jiāng hàn,qǐ néng chéng yuè zhào wū liáng。
天水尚书数行至,似云买田栖汝阳。tiān shuǐ shàng shū shù xíng zhì,shì yún mǎi tián qī rǔ yáng。
使余忧结顿已解,毋那巷语仍蜩螗。shǐ yú yōu jié dùn yǐ jiě,wú nà xiàng yǔ réng tiáo táng。
今年六月大剧热,支头白石弇山堂。jīn nián liù yuè dà jù rè,zhī tóu bái shí yǎn shān táng。
松阴漏日时到地,忽有剥啄惊羲皇。sōng yīn lòu rì shí dào dì,hū yǒu bō zhuó jīng xī huáng。
长须孟浪挟刺入,一老褦襶随踉跄。zhǎng xū mèng làng xié cì rù,yī lǎo nài dài suí liáng qiāng。
宛然河北病伧父,渐看渐识喜欲狂。wǎn rán hé běi bìng cāng fù,jiàn kàn jiàn shí xǐ yù kuáng。
中厨已办暖竹叶,稚子尚欲施桃汤。zhōng chú yǐ bàn nuǎn zhú yè,zhì zi shàng yù shī táo tāng。
寒暄咄咄仅数语,但道身在百不妨。hán xuān duō duō jǐn shù yǔ,dàn dào shēn zài bǎi bù fáng。
嗫嚅盘躄态如故,啮决卷波差更强。niè rú pán bì tài rú gù,niè jué juǎn bō chà gèng qiáng。
阿奴生计夸较可,低畴种秫陂鱼防。ā nú shēng jì kuā jiào kě,dī chóu zhǒng shú bēi yú fáng。
深秋枳道梨枣柿,薄暮喧食鸡猪羊。shēn qiū zhǐ dào lí zǎo shì,báo mù xuān shí jī zhū yáng。
方朔怕饥汝怕饱,何必揶揄燕市傍。fāng shuò pà jī rǔ pà bǎo,hé bì yé yú yàn shì bàng。
为汝屈指仍商量,无家莫问樊寿张。wèi rǔ qū zhǐ réng shāng liàng,wú jiā mò wèn fán shòu zhāng。
有社莫傍许子将,尚书大树足荫汝,岁寒秀色能青苍。yǒu shè mò bàng xǔ zi jiāng,shàng shū dà shù zú yīn rǔ,suì hán xiù sè néng qīng cāng。
吴门处士多失职,鹢首如蚁趋钱唐。wú mén chù shì duō shī zhí,yì shǒu rú yǐ qū qián táng。
安能局蹐守一方,壶中酒尽长揖去,男儿得意即故乡。ān néng jú jí shǒu yī fāng,hú zhōng jiǔ jǐn zhǎng yī qù,nán ér dé yì jí gù xiāng。
呜呼,男儿得意即故乡。wū hū,nán ér dé yì jí gù xiāng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

赠吕光化

王世贞

遇尔何称病,凄然自越吟。yù ěr hé chēng bìng,qī rán zì yuè yín。
五噫明世事,三刖盛年心。wǔ yī míng shì shì,sān yuè shèng nián xīn。
故旧绨袍晚,文章布褐深。gù jiù tí páo wǎn,wén zhāng bù hè shēn。
同车有中散,不惜奏瑶琴。tóng chē yǒu zhōng sàn,bù xī zòu yáo qín。

偶成

王世贞

驿使书相问,愀然不可禁。yì shǐ shū xiāng wèn,qiǎo rán bù kě jìn。
吞声微禄过,削迹畏途深。tūn shēng wēi lù guò,xuē jì wèi tú shēn。
主父千金口,龙阳百岁心。zhǔ fù qiān jīn kǒu,lóng yáng bǎi suì xīn。
野人何所道,归钓楚江阴。yě rén hé suǒ dào,guī diào chǔ jiāng yīn。

咏鹰

王世贞

群族宁妨汝,睢盱动杀机。qún zú níng fáng rǔ,suī xū dòng shā jī。
决云寻嗜去,惊电逐呼归。jué yún xún shì qù,jīng diàn zhú hū guī。
风雨扶衡击,乾坤纵饱飞。fēng yǔ fú héng jī,qián kūn zòng bǎo fēi。
亦知终鼎俎,辛苦为谁肥。yì zhī zhōng dǐng zǔ,xīn kǔ wèi shuí féi。

答子相考功

王世贞

变后书相问,仓皇拭泪看。biàn hòu shū xiāng wèn,cāng huáng shì lèi kàn。
物情殊恍忽,吾道转艰难。wù qíng shū huǎng hū,wú dào zhuǎn jiān nán。
蜂目无劳睨,蛾眉敢自安。fēng mù wú láo nì,é méi gǎn zì ān。
荧荧夜光在,莫使照人寒。yíng yíng yè guāng zài,mò shǐ zhào rén hán。

子与有使事赋此问之

王世贞

汝屈辞官计,犹衔奉使荣。rǔ qū cí guān jì,yóu xián fèng shǐ róng。
但伸明主法,无害小臣名。dàn shēn míng zhǔ fǎ,wú hài xiǎo chén míng。
风雨骄难问,江河幸未争。fēng yǔ jiāo nán wèn,jiāng hé xìng wèi zhēng。
独馀愁病客,春色老边城。dú yú chóu bìng kè,chūn sè lǎo biān chéng。

余以使事出至蓟门时事大变明卿被谪

王世贞

岂谓边陲远,风光到自嗟。qǐ wèi biān chuí yuǎn,fēng guāng dào zì jiē。
帝京新世事,郎署旧天涯。dì jīng xīn shì shì,láng shǔ jiù tiān yá。
傲骨穷堪长,狂名晚更加。ào gǔ qióng kān zhǎng,kuáng míng wǎn gèng jiā。
任他车马地,风雨向人夸。rèn tā chē mǎ dì,fēng yǔ xiàng rén kuā。

余以使事出至蓟门时事大变明卿被谪

王世贞

诗自先生事,名劳异日论。shī zì xiān shēng shì,míng láo yì rì lùn。
众看真长物,老至惜空言。zhòng kàn zhēn zhǎng wù,lǎo zhì xī kōng yán。
河岳西来转,星辰北望尊。hé yuè xī lái zhuǎn,xīng chén běi wàng zūn。
尔曹知有尽,那可不销魂。ěr cáo zhī yǒu jǐn,nà kě bù xiāo hún。

余以使事出至蓟门时事大变明卿被谪

王世贞

除目无劳问,时才滚滚过。chú mù wú láo wèn,shí cái gǔn gǔn guò。
积薪吾意远,推毂物情多。jī xīn wú yì yuǎn,tuī gǔ wù qíng duō。
不尽青云色,何来大海波。bù jǐn qīng yún sè,hé lái dà hǎi bō。
故园有丛桂,怜尔正婆娑。gù yuán yǒu cóng guì,lián ěr zhèng pó suō。

余以使事出至蓟门时事大变明卿被谪

王世贞

倏忽精灵变,浮生未可几。shū hū jīng líng biàn,fú shēng wèi kě jǐ。
向知愁贝锦,谁复记牛衣。xiàng zhī chóu bèi jǐn,shuí fù jì niú yī。
雨露宁荣悴,风云各是非。yǔ lù níng róng cuì,fēng yún gè shì fēi。
斐然二三子,戒尔盍言归。fěi rán èr sān zi,jiè ěr hé yán guī。

明卿由给事外谪贻书见报怅然有答

王世贞

怪尔缘狂谪,书来转更狂。guài ěr yuán kuáng zhé,shū lái zhuǎn gèng kuáng。
一官任湖海,十口厌文章。yī guān rèn hú hǎi,shí kǒu yàn wén zhāng。
后进吾俱畏,浮名众亦妨。hòu jìn wú jù wèi,fú míng zhòng yì fáng。
不须歌九辨,春雪满三湘。bù xū gē jiǔ biàn,chūn xuě mǎn sān xiāng。

骤雨

王世贞

急雨至无赖,高风吹未停。jí yǔ zhì wú lài,gāo fēng chuī wèi tíng。
苍茫归一气,歘忽走千灵。cāng máng guī yī qì,chuā hū zǒu qiān líng。
禾耳不愁黑,麦芽无限青。hé ěr bù chóu hēi,mài yá wú xiàn qīng。
乾坤应自若,其奈入沈冥。qián kūn yīng zì ruò,qí nài rù shěn míng。

渔阳有怀于鳞却寄

王世贞

春郊望不尽,飞动意难禁。chūn jiāo wàng bù jǐn,fēi dòng yì nán jìn。
地转漳流阔,山连蓟日深。dì zhuǎn zhāng liú kuò,shān lián jì rì shēn。
安危吾长物,贫贱尔初心。ān wēi wú zhǎng wù,pín jiàn ěr chū xīn。
薄俗宁无畏,高斋且细吟。báo sú níng wú wèi,gāo zhāi qiě xì yín。

渔阳有怀于鳞却寄

王世贞

莫问除书意,风尘彼一时。mò wèn chú shū yì,fēng chén bǐ yī shí。
折腰君自若,鞅掌我何辞。zhé yāo jūn zì ruò,yāng zhǎng wǒ hé cí。
客计深怜晚,诗名未易卑。kè jì shēn lián wǎn,shī míng wèi yì bēi。
吴门耦耕地,烽火受人疑。wú mén ǒu gēng dì,fēng huǒ shòu rén yí。

吊故李北平广

王世贞

闻道丐奴骑,犹惊飞将锋。wén dào gài nú qí,yóu jīng fēi jiāng fēng。
马蹄终自老,猿臂欲谁封。mǎ tí zhōng zì lǎo,yuán bì yù shuí fēng。
得一中原重,无双异代容。dé yī zhōng yuán zhòng,wú shuāng yì dài róng。
长令草间镝,霜色满卢龙。zhǎng lìng cǎo jiān dī,shuāng sè mǎn lú lóng。

闻谮

王世贞

薄谮元非假,高名敢遽攀。báo zèn yuán fēi jiǎ,gāo míng gǎn jù pān。
未归惭地下,且住看人间。wèi guī cán dì xià,qiě zhù kàn rén jiān。
湖海藏烽色,云霄递客颜。hú hǎi cáng fēng sè,yún xiāo dì kè yán。
五噫何敢咏,挥手出燕关。wǔ yī hé gǎn yǒng,huī shǒu chū yàn guān。