古诗词

初传有麓阳陈山人道易非常者忽见访小饮且谈卜筑汝宁之乐歌此赠之

王世贞

六年不睹陈季方,数有消息传非常。liù nián bù dǔ chén jì fāng,shù yǒu xiāo xī chuán fēi cháng。
总未骑鲸吸江汉,岂能乘月照屋梁。zǒng wèi qí jīng xī jiāng hàn,qǐ néng chéng yuè zhào wū liáng。
天水尚书数行至,似云买田栖汝阳。tiān shuǐ shàng shū shù xíng zhì,shì yún mǎi tián qī rǔ yáng。
使余忧结顿已解,毋那巷语仍蜩螗。shǐ yú yōu jié dùn yǐ jiě,wú nà xiàng yǔ réng tiáo táng。
今年六月大剧热,支头白石弇山堂。jīn nián liù yuè dà jù rè,zhī tóu bái shí yǎn shān táng。
松阴漏日时到地,忽有剥啄惊羲皇。sōng yīn lòu rì shí dào dì,hū yǒu bō zhuó jīng xī huáng。
长须孟浪挟刺入,一老褦襶随踉跄。zhǎng xū mèng làng xié cì rù,yī lǎo nài dài suí liáng qiāng。
宛然河北病伧父,渐看渐识喜欲狂。wǎn rán hé běi bìng cāng fù,jiàn kàn jiàn shí xǐ yù kuáng。
中厨已办暖竹叶,稚子尚欲施桃汤。zhōng chú yǐ bàn nuǎn zhú yè,zhì zi shàng yù shī táo tāng。
寒暄咄咄仅数语,但道身在百不妨。hán xuān duō duō jǐn shù yǔ,dàn dào shēn zài bǎi bù fáng。
嗫嚅盘躄态如故,啮决卷波差更强。niè rú pán bì tài rú gù,niè jué juǎn bō chà gèng qiáng。
阿奴生计夸较可,低畴种秫陂鱼防。ā nú shēng jì kuā jiào kě,dī chóu zhǒng shú bēi yú fáng。
深秋枳道梨枣柿,薄暮喧食鸡猪羊。shēn qiū zhǐ dào lí zǎo shì,báo mù xuān shí jī zhū yáng。
方朔怕饥汝怕饱,何必揶揄燕市傍。fāng shuò pà jī rǔ pà bǎo,hé bì yé yú yàn shì bàng。
为汝屈指仍商量,无家莫问樊寿张。wèi rǔ qū zhǐ réng shāng liàng,wú jiā mò wèn fán shòu zhāng。
有社莫傍许子将,尚书大树足荫汝,岁寒秀色能青苍。yǒu shè mò bàng xǔ zi jiāng,shàng shū dà shù zú yīn rǔ,suì hán xiù sè néng qīng cāng。
吴门处士多失职,鹢首如蚁趋钱唐。wú mén chù shì duō shī zhí,yì shǒu rú yǐ qū qián táng。
安能局蹐守一方,壶中酒尽长揖去,男儿得意即故乡。ān néng jú jí shǒu yī fāng,hú zhōng jiǔ jǐn zhǎng yī qù,nán ér dé yì jí gù xiāng。
呜呼,男儿得意即故乡。wū hū,nán ér dé yì jí gù xiāng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

口号十首

王世贞

易掷千金大海,难抛万卷填胸。yì zhì qiān jīn dà hǎi,nán pāo wàn juǎn tián xiōng。
未敢望他干慧,且求暂落顽空。wèi gǎn wàng tā gàn huì,qiě qiú zàn luò wán kōng。

题小溪港

王世贞

愚公剪分燕尾,封姨熨皱縠文。yú gōng jiǎn fēn yàn wěi,fēng yí yùn zhòu hú wén。
省可全贮初月,有时半罨春云。shěng kě quán zhù chū yuè,yǒu shí bàn yǎn chūn yún。

得屠长卿慰辰玉悼亡六言六绝句和示辰玉

王世贞

大黠不作奉倩,小?聊似安仁。dà xiá bù zuò fèng qiàn,xiǎo liáo shì ān rén。
一枕槐根梦觉,依旧人间散人。yī zhěn huái gēn mèng jué,yī jiù rén jiān sàn rén。

得屠长卿慰辰玉悼亡六言六绝句和示辰玉

王世贞

洛阳千树花落,争怨东风作恶。luò yáng qiān shù huā luò,zhēng yuàn dōng fēng zuò è。
记取花未开时,眼底何曾寂寞。jì qǔ huā wèi kāi shí,yǎn dǐ hé céng jì mò。

得屠长卿慰辰玉悼亡六言六绝句和示辰玉

王世贞

莫倚青天长在,四禅始免风轮。mò yǐ qīng tiān zhǎng zài,sì chán shǐ miǎn fēng lún。
不生自然不灭,无患须解无身。bù shēng zì rán bù miè,wú huàn xū jiě wú shēn。

得屠长卿慰辰玉悼亡六言六绝句和示辰玉

王世贞

勿学君家夷甫,驾言我辈钟情。wù xué jūn jiā yí fǔ,jià yán wǒ bèi zhōng qíng。
扫却世间情事,脚底莲花自生。sǎo què shì jiān qíng shì,jiǎo dǐ lián huā zì shēng。

得屠长卿慰辰玉悼亡六言六绝句和示辰玉

王世贞

与睹帝释天女,始得难陀兴阑。yǔ dǔ dì shì tiān nǚ,shǐ dé nán tuó xīng lán。
至今扬汤止沸,宁如火尽汤寒。zhì jīn yáng tāng zhǐ fèi,níng rú huǒ jǐn tāng hán。

得屠长卿慰辰玉悼亡六言六绝句和示辰玉

王世贞

牢记阿翁数语,?然一笑撒开。láo jì ā wēng shù yǔ,chǎn rán yī xiào sā kāi。
何事悲他冥路,比汝先见如来。hé shì bēi tā míng lù,bǐ rǔ xiān jiàn rú lái。

有感

王世贞

人云举头八座,我晓失足三途。rén yún jǔ tóu bā zuò,wǒ xiǎo shī zú sān tú。
开笼故怜鹦鹉,倚杖或听鹧鸪。kāi lóng gù lián yīng wǔ,yǐ zhàng huò tīng zhè gū。

有感

王世贞

渐疏青州从事,颇倦子墨客卿。jiàn shū qīng zhōu cóng shì,pǒ juàn zi mò kè qīng。
心事栽松道者,门风泄柳先生。xīn shì zāi sōng dào zhě,mén fēng xiè liǔ xiān shēng。

有感

王世贞

孟嘉司马方外,弘景宰相山中。mèng jiā sī mǎ fāng wài,hóng jǐng zǎi xiāng shān zhōng。
何似破除都尽,止管山月松风。hé shì pò chú dōu jǐn,zhǐ guǎn shān yuè sōng fēng。

有感

王世贞

出逢野人争席,归睹山鸟衔花。chū féng yě rén zhēng xí,guī dǔ shān niǎo xián huā。
无妨净行居士,是否禅那作家。wú fáng jìng xíng jū shì,shì fǒu chán nà zuò jiā。

弇园杂题八绝西归津

王世贞

佛日瞻依咫尺,其奈波罗乏船。fú rì zhān yī zhǐ chǐ,qí nài bō luó fá chuán。
藉令折芦北渡,何似只履西还。jí lìng zhé lú běi dù,hé shì zhǐ lǚ xī hái。

弇园杂题八绝西归津

王世贞

寻源渺渺无际,击石泠泠异音。xún yuán miǎo miǎo wú jì,jī shí líng líng yì yīn。
病夫世念灰尽,未许荷蒉知心。bìng fū shì niàn huī jǐn,wèi xǔ hé kuì zhī xīn。

弇园杂题八绝西归津

王世贞

紫阳一壁乍开,千迭磊砢崔巍。zǐ yáng yī bì zhà kāi,qiān dié lěi kē cuī wēi。
不是祖龙鞭就,却疑灵鹫飞来。bù shì zǔ lóng biān jiù,què yí líng jiù fēi lái。