古诗词

初传有麓阳陈山人道易非常者忽见访小饮且谈卜筑汝宁之乐歌此赠之

王世贞

六年不睹陈季方,数有消息传非常。liù nián bù dǔ chén jì fāng,shù yǒu xiāo xī chuán fēi cháng。
总未骑鲸吸江汉,岂能乘月照屋梁。zǒng wèi qí jīng xī jiāng hàn,qǐ néng chéng yuè zhào wū liáng。
天水尚书数行至,似云买田栖汝阳。tiān shuǐ shàng shū shù xíng zhì,shì yún mǎi tián qī rǔ yáng。
使余忧结顿已解,毋那巷语仍蜩螗。shǐ yú yōu jié dùn yǐ jiě,wú nà xiàng yǔ réng tiáo táng。
今年六月大剧热,支头白石弇山堂。jīn nián liù yuè dà jù rè,zhī tóu bái shí yǎn shān táng。
松阴漏日时到地,忽有剥啄惊羲皇。sōng yīn lòu rì shí dào dì,hū yǒu bō zhuó jīng xī huáng。
长须孟浪挟刺入,一老褦襶随踉跄。zhǎng xū mèng làng xié cì rù,yī lǎo nài dài suí liáng qiāng。
宛然河北病伧父,渐看渐识喜欲狂。wǎn rán hé běi bìng cāng fù,jiàn kàn jiàn shí xǐ yù kuáng。
中厨已办暖竹叶,稚子尚欲施桃汤。zhōng chú yǐ bàn nuǎn zhú yè,zhì zi shàng yù shī táo tāng。
寒暄咄咄仅数语,但道身在百不妨。hán xuān duō duō jǐn shù yǔ,dàn dào shēn zài bǎi bù fáng。
嗫嚅盘躄态如故,啮决卷波差更强。niè rú pán bì tài rú gù,niè jué juǎn bō chà gèng qiáng。
阿奴生计夸较可,低畴种秫陂鱼防。ā nú shēng jì kuā jiào kě,dī chóu zhǒng shú bēi yú fáng。
深秋枳道梨枣柿,薄暮喧食鸡猪羊。shēn qiū zhǐ dào lí zǎo shì,báo mù xuān shí jī zhū yáng。
方朔怕饥汝怕饱,何必揶揄燕市傍。fāng shuò pà jī rǔ pà bǎo,hé bì yé yú yàn shì bàng。
为汝屈指仍商量,无家莫问樊寿张。wèi rǔ qū zhǐ réng shāng liàng,wú jiā mò wèn fán shòu zhāng。
有社莫傍许子将,尚书大树足荫汝,岁寒秀色能青苍。yǒu shè mò bàng xǔ zi jiāng,shàng shū dà shù zú yīn rǔ,suì hán xiù sè néng qīng cāng。
吴门处士多失职,鹢首如蚁趋钱唐。wú mén chù shì duō shī zhí,yì shǒu rú yǐ qū qián táng。
安能局蹐守一方,壶中酒尽长揖去,男儿得意即故乡。ān néng jú jí shǒu yī fāng,hú zhōng jiǔ jǐn zhǎng yī qù,nán ér dé yì jí gù xiāng。
呜呼,男儿得意即故乡。wū hū,nán ér dé yì jí gù xiāng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

乐府变十九首治兵使者行当雁门太守

王世贞

一虎挟两羊,后有乳贙不可当。yī hǔ xié liǎng yáng,hòu yǒu rǔ xuàn bù kě dāng。

乐府变十九首治兵使者行当雁门太守

王世贞

有蠹啮栋,几其隳兮。yǒu dù niè dòng,jǐ qí huī xī。
吁嗟隳兮,子安归兮。xū jiē huī xī,zi ān guī xī。

乐府变十九首治兵使者行当雁门太守

王世贞

猴而冠者酣耶,虎而冠者耽耽耶。hóu ér guān zhě hān yé,hǔ ér guān zhě dān dān yé。

乐府变十九首治兵使者行当雁门太守

王世贞

日蚀不吐,社人奏鼓。rì shí bù tǔ,shè rén zòu gǔ。
大妇辍浆,小妇辍哺。dà fù chuò jiāng,xiǎo fù chuò bǔ。
昨日之日,汝于何所。zuó rì zhī rì,rǔ yú hé suǒ。
回光不瞩,焉为救汝。huí guāng bù zhǔ,yān wèi jiù rǔ。

琅琊王歌

王世贞

小女十四五,许嫁琅琊王。xiǎo nǚ shí sì wǔ,xǔ jià láng yá wáng。
新婿呵殿来,旧婿趋道傍。xīn xù hē diàn lái,jiù xù qū dào bàng。

琅琊王歌

王世贞

女儿年十三,手种银杏树。nǚ ér nián shí sān,shǒu zhǒng yín xìng shù。
银杏已结子,问母还女处。yín xìng yǐ jié zi,wèn mǔ hái nǚ chù。

琅琊王歌

王世贞

琅琊骑儿马,七尺银缠騣。láng yá qí ér mǎ,qī chǐ yín chán zōng。
不能上天去,对人呼作龙。bù néng shàng tiān qù,duì rén hū zuò lóng。

琅琊王歌

王世贞

十日教新声,呼瑟捧来筝。shí rì jiào xīn shēng,hū sè pěng lái zhēng。
非无好颜色,难事琅琊王。fēi wú hǎo yán sè,nán shì láng yá wáng。

琅琊王歌

王世贞

三钱买屠刀,日日将杀猪。sān qián mǎi tú dāo,rì rì jiāng shā zhū。
东家有宝剑,七世匣中居。dōng jiā yǒu bǎo jiàn,qī shì xiá zhōng jū。

琅琊王歌

王世贞

种苗高山颠,下荫松柏树。zhǒng miáo gāo shān diān,xià yīn sōng bǎi shù。
大姊儿郎妾,妹是儿郎妇。dà zǐ ér láng qiè,mèi shì ér láng fù。

琅琊王歌

王世贞

要识琅琊门,前有石虎卧。yào shí láng yá mén,qián yǒu shí hǔ wò。
黄金东西来,及门不得过。huáng jīn dōng xī lái,jí mén bù dé guò。

琅琊王歌

王世贞

人是官家人,马是官家马。rén shì guān jiā rén,mǎ shì guān jiā mǎ。
原不属女郎,安能不相舍。yuán bù shǔ nǚ láng,ān néng bù xiāng shě。

企喻歌

王世贞

男儿好横行,横行自身乐。nán ér hǎo héng xíng,héng xíng zì shēn lè。
那见摩天鹞,结伴寻鸟雀。nà jiàn mó tiān yào,jié bàn xún niǎo què。

企喻歌

王世贞

女子爱妆束,妆束头上钗。nǚ zi ài zhuāng shù,zhuāng shù tóu shàng chāi。
男儿爱妆束,妆束坐下騧。nán ér ài zhuāng shù,zhuāng shù zuò xià guā。

企喻歌

王世贞

以我大羽笴,试君铁裲裆。yǐ wǒ dà yǔ gǎn,shì jūn tiě liǎng dāng。
两家俱言利,那得无一强。liǎng jiā jù yán lì,nà dé wú yī qiáng。