古诗词

报恩寺塔歌

王世贞

壮哉窣堵波,直上三百尺。zhuàng zāi sū dǔ bō,zhí shàng sān bǎi chǐ。
金轮撑高空,欲斗晓日赤。jīn lún chēng gāo kōng,yù dòu xiǎo rì chì。
浮云遏不度,穿泉下无极。fú yún è bù dù,chuān quán xià wú jí。
钟山颉顽一片紫,余岭参差万重碧。zhōng shān jié wán yī piàn zǐ,yú lǐng cān chà wàn zhòng bì。
高帝定鼎东南垂,文孙?启燕王师。gāo dì dìng dǐng dōng nán chuí,wén sūn qǐ yàn wáng shī。
燕师百万斩关入,庙社不改天枢移。yàn shī bǎi wàn zhǎn guān rù,miào shè bù gǎi tiān shū yí。
六军大酺万姓悲,欲向罔极酬恩私。liù jūn dà pú wàn xìng bēi,yù xiàng wǎng jí chóu ēn sī。
阿育王家佛舍利,散入支那有深意。ā yù wáng jiā fú shě lì,sàn rù zhī nà yǒu shēn yì。
中夜牟尼吐光怪,清昼琉璃映纤碎。zhōng yè móu ní tǔ guāng guài,qīng zhòu liú lí yìng xiān suì。
帝令摄之寘塔中,宝瓶严供蜀锦蒙。dì lìng shè zhī zhì tǎ zhōng,bǎo píng yán gōng shǔ jǐn méng。
诸天悉凭龙象拥,千佛趺坐莲花同。zhū tiān xī píng lóng xiàng yōng,qiān fú fū zuò lián huā tóng。
匠师琢石细于缕,自云得法忉利宫。jiàng shī zuó shí xì yú lǚ,zì yún dé fǎ dāo lì gōng。
亦知秋毫尽民力,谬谓斤斧皆神工。yì zhī qiū háo jǐn mín lì,miù wèi jīn fǔ jiē shén gōng。
波旬气雄佛缘尽,绀宇雕阑销一瞬。bō xún qì xióng fú yuán jǐn,gàn yǔ diāo lán xiāo yī shùn。
乌刍额烂走不得,韦驮心折甘同烬。wū chú é làn zǒu bù dé,wéi tuó xīn zhé gān tóng jìn。
海东贾客莫浪传,此塔至今犹岿然。hǎi dōng jiǎ kè mò làng chuán,cǐ tǎ zhì jīn yóu kuī rán。
老僧尚夸护法力,永宁同泰能几年。lǎo sēng shàng kuā hù fǎ lì,yǒng níng tóng tài néng jǐ nián。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

早春同于鳞公实访谢茂秦华严庵

王世贞

白社迟安石,青林叩远公。bái shè chí ān shí,qīng lín kòu yuǎn gōng。
乾坤吾辈在,身世几时同。qián kūn wú bèi zài,shēn shì jǐ shí tóng。
草树寒辉后,松杉暝色中。cǎo shù hán huī hòu,sōng shān míng sè zhōng。
重来应烂漫,一笑虎溪风。zhòng lái yīng làn màn,yī xiào hǔ xī fēng。

公实能数学未许予上寿也书此自解

王世贞

聊寻攴覆者,何日尽予年。liáo xún pū fù zhě,hé rì jǐn yǔ nián。
万事俱人后,那能此独先。wàn shì jù rén hòu,nà néng cǐ dú xiān。
汝云无蔡泽,吾道岂彭篯。rǔ yún wú cài zé,wú dào qǐ péng jiān。
不见青门土,千秋谁更贤。bù jiàn qīng mén tǔ,qiān qiū shuí gèng xián。

问讯梁公实

王世贞

问讯梁公实,声名未寂寥。wèn xùn liáng gōng shí,shēng míng wèi jì liáo。
病何关药饵,贫岂任渔樵。bìng hé guān yào ěr,pín qǐ rèn yú qiáo。
十载能吾辈,同心正久要。shí zài néng wú bèi,tóng xīn zhèng jiǔ yào。
边书况昨日,散捷紫宸朝。biān shū kuàng zuó rì,sàn jié zǐ chén cháo。

问讯梁公实

王世贞

汝病风尘外,吾衰景物中。rǔ bìng fēng chén wài,wú shuāi jǐng wù zhōng。
词人歌太乙,酒客卧新丰。cí rén gē tài yǐ,jiǔ kè wò xīn fēng。
弹铗心犹嗜,驱车路转穷。dàn jiá xīn yóu shì,qū chē lù zhuǎn qióng。
飘然五噫咏,天地一梁鸿。piāo rán wǔ yī yǒng,tiān dì yī liáng hóng。

入临皇太子

王世贞

蓟北逢春尽,千门积雪多。jì běi féng chūn jǐn,qiān mén jī xuě duō。
忽闻俱痛哭,竟已接讴歌。hū wén jù tòng kū,jìng yǐ jiē ōu gē。
月隐中峰岳,星摧幼海波。yuè yǐn zhōng fēng yuè,xīng cuī yòu hǎi bō。
可如王子晋,骑鹤一来过。kě rú wáng zi jìn,qí hè yī lái guò。

悼亡儿果祥诗十首

王世贞

得汝三年内,那能一日忘。dé rǔ sān nián nèi,nà néng yī rì wàng。
谁知浪惊喜,翻为助悲伤。shuí zhī làng jīng xǐ,fān wèi zhù bēi shāng。
处处难开眼,时时总断肠。chù chù nán kāi yǎn,shí shí zǒng duàn cháng。
病夫骨髓尽,未数泪千行。bìng fū gǔ suǐ jǐn,wèi shù lèi qiān xíng。

悼亡儿果祥诗十首

王世贞

一病无旬日,奄然丧此身。yī bìng wú xún rì,yǎn rán sàng cǐ shēn。
何心吾在世,无计尔为人。hé xīn wú zài shì,wú jì ěr wèi rén。
昨抚犹如玉,今看已作尘。zuó fǔ yóu rú yù,jīn kàn yǐ zuò chén。
平生娱弄物,触着暗伤神。píng shēng yú nòng wù,chù zhe àn shāng shén。

悼亡儿果祥诗十首

王世贞

眉目真如画,聪明解读诗。méi mù zhēn rú huà,cōng míng jiě dú shī。
见人为礼法,依母倍恩私。jiàn rén wèi lǐ fǎ,yī mǔ bèi ēn sī。
事事俱堪系,声声未忍离。shì shì jù kān xì,shēng shēng wèi rěn lí。
不眠仍起唤,星斗夜空垂。bù mián réng qǐ huàn,xīng dòu yè kōng chuí。

悼亡儿果祥诗十首

王世贞

动止能如意,欢啼并可亲。dòng zhǐ néng rú yì,huān tí bìng kě qīn。
纵无千里足,堪慰百年身。zòng wú qiān lǐ zú,kān wèi bǎi nián shēn。
得食先分姊,更衣必示人。dé shí xiān fēn zǐ,gèng yī bì shì rén。
难挥汝爷恸,闻者亦酸辛。nán huī rǔ yé tòng,wén zhě yì suān xīn。

悼亡儿果祥诗十首

王世贞

不禁西河眼,悲深渐欲枯。bù jìn xī hé yǎn,bēi shēn jiàn yù kū。
逢人失应对,散帙强支吾。féng rén shī yīng duì,sàn zhì qiáng zhī wú。
颠倒还疑梦,依稀或类呼。diān dào hái yí mèng,yī xī huò lèi hū。
谁将二女慰,转见一身孤。shuí jiāng èr nǚ wèi,zhuǎn jiàn yī shēn gū。

悼亡儿果祥诗十首

王世贞

见汝娟娟静,谁能不解颜。jiàn rǔ juān juān jìng,shuí néng bù jiě yán。
身唯识燕市,骨仅返吴山。shēn wéi shí yàn shì,gǔ jǐn fǎn wú shān。
痛入啼呼外,逢应梦寐间。tòng rù tí hū wài,féng yīng mèng mèi jiān。
如怜泣成血,他日见探环。rú lián qì chéng xuè,tā rì jiàn tàn huán。

悼亡儿果祥诗十首

王世贞

芝兰春已折,庭馆昼空沉。zhī lán chūn yǐ zhé,tíng guǎn zhòu kōng chén。
判老江湖骨,难窥天地心。pàn lǎo jiāng hú gǔ,nán kuī tiān dì xīn。
入门伤几案,跨马畏朋簪。rù mén shāng jǐ àn,kuà mǎ wèi péng zān。
欲问容身地,茫茫不可寻。yù wèn róng shēn dì,máng máng bù kě xún。

悼亡儿果祥诗十首

王世贞

可爱俱无迹,唯馀一痛伤。kě ài jù wú jì,wéi yú yī tòng shāng。
招魂归杳旷,追路失苍茫。zhāo hún guī yǎo kuàng,zhuī lù shī cāng máng。
万事甘人下,馀生怕日长。wàn shì gān rén xià,yú shēng pà rì zhǎng。
泪痕罗幌底,斜月映如霜。lèi hén luó huǎng dǐ,xié yuè yìng rú shuāng。

悼亡儿果祥诗十首

王世贞

慰藉诸亲旧,殷勤强破愁。wèi jí zhū qīn jiù,yīn qín qiáng pò chóu。
斯文一身在,远道二亲忧。sī wén yī shēn zài,yuǎn dào èr qīn yōu。
感极神俱竦,声吞泪复流。gǎn jí shén jù sǒng,shēng tūn lèi fù liú。
忘情岂我辈,分已愧庄周。wàng qíng qǐ wǒ bèi,fēn yǐ kuì zhuāng zhōu。

送戴同年令闽

王世贞

怜君似安道,而我愧王猷。lián jūn shì ān dào,ér wǒ kuì wáng yóu。
清夜数相过,玄言时自酬。qīng yè shù xiāng guò,xuán yán shí zì chóu。
宦游轻别路,作吏更南州。huàn yóu qīng bié lù,zuò lì gèng nán zhōu。
山阁荔枝熟,毋忘西北邮。shān gé lì zhī shú,wú wàng xī běi yóu。