古诗词

题马鲜梅鲜于枢长歌真迹后为詹侍御明甫赋

王世贞

詹家琪树五百年,色压万卉当春先。zhān jiā qí shù wǔ bǎi nián,sè yā wàn huì dāng chūn xiān。
根如铁龙蕊如玉,能使石壁增清妍。gēn rú tiě lóng ruǐ rú yù,néng shǐ shí bì zēng qīng yán。
马儿丹青得父笔,为梅传神神颇全。mǎ ér dān qīng dé fù bǐ,wèi méi chuán shén shén pǒ quán。
当时主人大好事,遍乞虞揭诸名篇。dāng shí zhǔ rén dà hǎo shì,biàn qǐ yú jiē zhū míng piān。
伯机一书独遒发,与图三绝嗣郑虔。bó jī yī shū dú qiú fā,yǔ tú sān jué sì zhèng qián。
老梅枯死圃亦废,此卷一分沈虞渊。lǎo méi kū sǐ pǔ yì fèi,cǐ juǎn yī fēn shěn yú yuān。
仍孙侍御出按部,夜有光怪腾奎躔。réng sūn shì yù chū àn bù,yè yǒu guāng guài téng kuí chán。
不知何人致此卷,捧视绝倒几成颠。bù zhī hé rén zhì cǐ juǎn,pěng shì jué dào jǐ chéng diān。
延津剑合犹化去,合浦珠返宁天然。yán jīn jiàn hé yóu huà qù,hé pǔ zhū fǎn níng tiān rán。
归陈祖庙集子姓,天球大训不敢前。guī chén zǔ miào jí zi xìng,tiān qiú dà xùn bù gǎn qián。
金华山头紫郁浡,鳌溪水脚青潺湲。jīn huá shān tóu zǐ yù bó,áo xī shuǐ jiǎo qīng chán yuán。
故家何必问乔木,五尺绢素高摩天。gù jiā hé bì wèn qiáo mù,wǔ chǐ juàn sù gāo mó tiān。
他时努力效鼎实,与子别结千秋缘。tā shí nǔ lì xiào dǐng shí,yǔ zi bié jié qiān qiū yuán。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

赠尹生

王世贞

当年结客度居延,一骑曾惊敌陈穿。dāng nián jié kè dù jū yán,yī qí céng jīng dí chén chuān。
匕首长寒燕市雨,旄头不断蓟门烟。bǐ shǒu zhǎng hán yàn shì yǔ,máo tóu bù duàn jì mén yān。
青春射策当三殿,黄石传书定几篇。qīng chūn shè cè dāng sān diàn,huáng shí chuán shū dìng jǐ piān。
自是嫖姚新领部,单于秋祭莫临边。zì shì piáo yáo xīn lǐng bù,dān yú qiū jì mò lín biān。

赠尹生

王世贞

入朝初着鵔䴊冠,白马雕弧夹道看。rù cháo chū zhe jùn yí guān,bái mǎ diāo hú jiā dào kàn。
久见中原倾剧孟,兼闻少府识任安。jiǔ jiàn zhōng yuán qīng jù mèng,jiān wén shǎo fǔ shí rèn ān。
枝头杨叶飞星过,匣里莲花映日寒。zhī tóu yáng yè fēi xīng guò,xiá lǐ lián huā yìng rì hán。
闲逐孤儿春草猎,独身西去斩楼兰。xián zhú gū ér chūn cǎo liè,dú shēn xī qù zhǎn lóu lán。

送陈郎中汝忠督学山西

王世贞

当时谏草动长安,回首风尘行路难。dāng shí jiàn cǎo dòng zhǎng ān,huí shǒu fēng chén xíng lù nán。
郎署只怜青琐隔,使车还拥绛帷看。láng shǔ zhǐ lián qīng suǒ gé,shǐ chē hái yōng jiàng wéi kàn。
河汾雪净诸生候,并代风回万马寒。hé fén xuě jìng zhū shēng hòu,bìng dài fēng huí wàn mǎ hán。
知尔论文多暇日,欲飞长檄下呼韩。zhī ěr lùn wén duō xiá rì,yù fēi zhǎng xí xià hū hán。

秋日病中书怀

王世贞

散帙高秋病骨清,科头聊复罢将迎。sàn zhì gāo qiū bìng gǔ qīng,kē tóu liáo fù bà jiāng yíng。
眠过半壁丝丝影,坐数空林叶叶声。mián guò bàn bì sī sī yǐng,zuò shù kōng lín yè yè shēng。
末路行藏难任性,中年哀乐易关情。mò lù xíng cáng nán rèn xìng,zhōng nián āi lè yì guān qíng。
东邻判负黄花约,酒债朝来颇渐轻。dōng lín pàn fù huáng huā yuē,jiǔ zhài cháo lái pǒ jiàn qīng。

寄袁荆州丈兼问周水部

王世贞

汝逐何逊沱江边,百花芳洲生紫烟。rǔ zhú hé xùn tuó jiāng biān,bǎi huā fāng zhōu shēng zǐ yān。
春风露冕失千载,郢雪高歌横一天。chūn fēng lù miǎn shī qiān zài,yǐng xuě gāo gē héng yī tiān。
平生酒徒众所厌,散入海宇名俱传。píng shēng jiǔ tú zhòng suǒ yàn,sàn rù hǎi yǔ míng jù chuán。
倘问为郎杨执戟,又随车马竞新年。tǎng wèn wèi láng yáng zhí jǐ,yòu suí chē mǎ jìng xīn nián。

答茂秦

王世贞

黄河春草白茫茫,驿使封题粲几行。huáng hé chūn cǎo bái máng máng,yì shǐ fēng tí càn jǐ xíng。
争问剧辛来自赵,颇传枚乘老游梁。zhēng wèn jù xīn lái zì zhào,pǒ chuán méi chéng lǎo yóu liáng。
淮南客赋云为树,汉署鸿归月似霜。huái nán kè fù yún wèi shù,hàn shǔ hóng guī yuè shì shuāng。
莫笑故人甘宦拙,岂容卿秩卧长杨。mò xiào gù rén gān huàn zhuō,qǐ róng qīng zhì wò zhǎng yáng。

送从子汝钦仪部赍玺书旌鲁王

王世贞

汶水风来锦席张,春涛雪后淼茫茫。wèn shuǐ fēng lái jǐn xí zhāng,chūn tāo xuě hòu miǎo máng máng。
梁园客蹑三千履,汉诏侯赍十九章。liáng yuán kè niè sān qiān lǚ,hàn zhào hóu jī shí jiǔ zhāng。
坐有谈天来碣石,游题飞霓赋灵光。zuò yǒu tán tiān lái jié shí,yóu tí fēi ní fù líng guāng。
独怜痴叔羁栖晚,周易床头业已荒。dú lián chī shū jī qī wǎn,zhōu yì chuáng tóu yè yǐ huāng。

访茂秦有感茂秦时与李顺德有隙索书不得

王世贞

上客梁园赋转工,相逢忽忆帝城东。shàng kè liáng yuán fù zhuǎn gōng,xiāng féng hū yì dì chéng dōng。
停杯句就乾坤别,回首人怜道路同。tíng bēi jù jiù qián kūn bié,huí shǒu rén lián dào lù tóng。
每饭岂能忘钜鹿,尺书虚已问冥鸿。měi fàn qǐ néng wàng jù lù,chǐ shū xū yǐ wèn míng hóng。
亦知彼地张陈迹,怅望千秋洒泪中。yì zhī bǐ dì zhāng chén jì,chàng wàng qiān qiū sǎ lèi zhōng。

送黄郎中守抚郡

王世贞

仍辞汉闼剖符年,露冕停辉散楚天。réng cí hàn tà pōu fú nián,lù miǎn tíng huī sàn chǔ tiān。
推案涛声灵谷雨,卷帘秋色五峰烟。tuī àn tāo shēng líng gǔ yǔ,juǎn lián qiū sè wǔ fēng yān。
人称内史惟康乐,汝去徵书定颍川。rén chēng nèi shǐ wéi kāng lè,rǔ qù zhēng shū dìng yǐng chuān。
一自西曹违玉树,谁能不诵暮云篇。yī zì xī cáo wéi yù shù,shuí néng bù sòng mù yún piān。

同诸君饯子成怅然有感盖予以前岁是月使归

王世贞

杯酒当年倚玉鞍,故人歌饯各萑兰。bēi jiǔ dāng nián yǐ yù ān,gù rén gē jiàn gè huán lán。
吴洲暮郁青萍色,郢里春停白雪寒。wú zhōu mù yù qīng píng sè,yǐng lǐ chūn tíng bái xuě hán。
海内旌旗愁不断,道傍车马态相看。hǎi nèi jīng qí chóu bù duàn,dào bàng chē mǎ tài xiāng kàn。
何当符传翻驱汝,纵有雄心此际难。hé dāng fú chuán fān qū rǔ,zòng yǒu xióng xīn cǐ jì nán。

送王尚宝册封徽藩

王世贞

华省声名接上台,几论天笑近臣开。huá shěng shēng míng jiē shàng tái,jǐ lùn tiān xiào jìn chén kāi。
三王赐策曾亲定,九殿颁符自捧来。sān wáng cì cè céng qīn dìng,jiǔ diàn bān fú zì pěng lái。
人似淮南多道术,地邻梁苑集英才。rén shì huái nán duō dào shù,dì lín liáng yuàn jí yīng cái。
知君旧擅灵光赋,席右无烦授简催。zhī jūn jiù shàn líng guāng fù,xí yòu wú fán shòu jiǎn cuī。

送刘子成兵备贵州

王世贞

忆昨爽鸠初徙署,共夸才气世无双。yì zuó shuǎng jiū chū xǐ shǔ,gòng kuā cái qì shì wú shuāng。
曾令万马回长啸,更筑三城拟受降。céng lìng wàn mǎ huí zhǎng xiào,gèng zhù sān chéng nǐ shòu jiàng。
明月独悬黔岭节,白云高拥洞庭艭。míng yuè dú xuán qián lǐng jié,bái yún gāo yōng dòng tíng shuāng。
谁为同舍题诗侣,愁对飞花倒玉缸。shuí wèi tóng shě tí shī lǚ,chóu duì fēi huā dào yù gāng。

送刘子成兵备贵州

王世贞

看君燕颔必腾鶱,百越诸夷总汉天。kàn jūn yàn hàn bì téng xiān,bǎi yuè zhū yí zǒng hàn tiān。
此去兵符铜虎授,向来文字鳄鱼传。cǐ qù bīng fú tóng hǔ shòu,xiàng lái wén zì è yú chuán。
山连贵竹星常少,地入盘江雨自偏。shān lián guì zhú xīng cháng shǎo,dì rù pán jiāng yǔ zì piān。
闻道悬军犹楚甸,两阶今是舞干年。wén dào xuán jūn yóu chǔ diān,liǎng jiē jīn shì wǔ gàn nián。

送子与祀康陵

王世贞

佳城葱郁锁楸梧,武帝神游定有无。jiā chéng cōng yù suǒ qiū wú,wǔ dì shén yóu dìng yǒu wú。
金榜星辰千岭逼,翠旗风雨万灵趋。jīn bǎng xīng chén qiān lǐng bī,cuì qí fēng yǔ wàn líng qū。
俱传骏足留瑶海,亦有龙髯堕鼎湖。jù chuán jùn zú liú yáo hǎi,yì yǒu lóng rán duò dǐng hú。
此日词臣空洒泪,献陵春望已模糊。cǐ rì cí chén kōng sǎ lèi,xiàn líng chūn wàng yǐ mó hú。

寄汝康

王世贞

十年南北尽风埃,多难均输始见推。shí nián nán běi jǐn fēng āi,duō nán jūn shū shǐ jiàn tuī。
总为陆沈饶宦迹,或应趋走后时才。zǒng wèi lù shěn ráo huàn jì,huò yīng qū zǒu hòu shí cái。
河排禹岸天文动,雪拥猗乡地利开。hé pái yǔ àn tiān wén dòng,xuě yōng yī xiāng dì lì kāi。
闻道柳州成晋问,几时还附雁书来。wén dào liǔ zhōu chéng jìn wèn,jǐ shí hái fù yàn shū lái。