古诗词

善哉行二首

王世贞

唯昔帝辛,任志淫刑。wéi xī dì xīn,rèn zhì yín xíng。
三分失二,施然自矜。sān fēn shī èr,shī rán zì jīn。
唯周王发,纯心向贤。wéi zhōu wáng fā,chún xīn xiàng xián。
诸侯八百,虎贲三千。zhū hóu bā bǎi,hǔ bēn sān qiān。
大白帝辛,小白妲己。dà bái dì xīn,xiǎo bái dá jǐ。
毋言臣分,寔示君轨。wú yán chén fēn,shí shì jūn guǐ。
武庚何圣,管蔡何惛。wǔ gēng hé shèng,guǎn cài hé hūn。
畴无父母,畴无季昆。chóu wú fù mǔ,chóu wú jì kūn。
桀为不道,汤放南巢。jié wèi bù dào,tāng fàng nán cháo。
周有桓文,以遏其骄。zhōu yǒu huán wén,yǐ è qí jiāo。
秦政卑臣,二世而灭。qín zhèng bēi chén,èr shì ér miè。
䝟貐海宇,为千秋孽。yà yǔ hǎi yǔ,wèi qiān qiū niè。
上严昊天,下严匹夫。shàng yán hào tiān,xià yán pǐ fū。
黄屋左纛,曾为而躯。huáng wū zuǒ dào,céng wèi ér qū。
今胡不乐,烹鲤炰雁。jīn hú bù lè,pēng lǐ páo yàn。
篪管嘈杂,众大称善。chí guǎn cáo zá,zhòng dà chēng shàn。
天光渐倾,咸谓无归。tiān guāng jiàn qīng,xián wèi wú guī。
纤阿受御,嗣其扬辉。xiān ā shòu yù,sì qí yáng huī。
客有韩娥,偻行曼歌。kè yǒu hán é,lóu xíng màn gē。
哀激当心,涕泗滂沱。āi jī dāng xīn,tì sì pāng tuó。
斯为相国,卒霸秦世。sī wèi xiāng guó,zú bà qín shì。
晨朝百僚,夕送东市。chén cháo bǎi liáo,xī sòng dōng shì。
错衣朝衣,谓调兵食。cuò yī cháo yī,wèi diào bīng shí。
忽见前后,森如霜戟。hū jiàn qián hòu,sēn rú shuāng jǐ。
哀乐矢催,当身乃知。āi lè shǐ cuī,dāng shēn nǎi zhī。
酒不速沥,日昃之离。jiǔ bù sù lì,rì zè zhī lí。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

杨都督将解镇赋二绝迎之

王世贞

马伏波书谁不惜,杜征南传世何知。mǎ fú bō shū shuí bù xī,dù zhēng nán chuán shì hé zhī。
自从身扫鲸鲵后,湖海春风遍酒旗。zì cóng shēn sǎo jīng ní hòu,hú hǎi chūn fēng biàn jiǔ qí。

杨都督将解镇赋二绝迎之

王世贞

忽雷驳散紫花文,明月弓韬青海云。hū léi bó sàn zǐ huā wén,míng yuè gōng tāo qīng hǎi yún。
莫向灞陵愁醉尉,何人不道李将军。mò xiàng bà líng chóu zuì wèi,hé rén bù dào lǐ jiāng jūn。

题王子裕佥宪诗画册后

王世贞

江东再见王摩诘,宝界山头即辋川。jiāng dōng zài jiàn wáng mó jí,bǎo jiè shān tóu jí wǎng chuān。
一自丹青句题后,白云秋色重苍然。yī zì dān qīng jù tí hòu,bái yún qiū sè zhòng cāng rán。

夏日村居杂兴十绝

王世贞

罢翻遗刻上乌丝,且卷湘帘看奕棋。bà fān yí kè shàng wū sī,qiě juǎn xiāng lián kàn yì qí。
犹觉闲身多此事,石床眠受午风吹。yóu jué xián shēn duō cǐ shì,shí chuáng mián shòu wǔ fēng chuī。

夏日村居杂兴十绝

王世贞

数卷残编了不亲,科头闲作水边身。shù juǎn cán biān le bù qīn,kē tóu xián zuò shuǐ biān shēn。
怪来终日无烦暑,应趁人间得意人。guài lái zhōng rì wú fán shǔ,yīng chèn rén jiān dé yì rén。

夏日村居杂兴十绝

王世贞

晓风微剪绿阴稠,剥啄柴门懒应酬。xiǎo fēng wēi jiǎn lǜ yīn chóu,bō zhuó chái mén lǎn yīng chóu。
卿自衣冠用卿法,野人经月不梳头。qīng zì yī guān yòng qīng fǎ,yě rén jīng yuè bù shū tóu。

夏日村居杂兴十绝

王世贞

风尘十载倦归田,始向山僧学坐禅。fēng chén shí zài juàn guī tián,shǐ xiàng shān sēng xué zuò chán。
此日和禅都不管,醒时呼酒醉时眠。cǐ rì hé chán dōu bù guǎn,xǐng shí hū jiǔ zuì shí mián。

夏日村居杂兴十绝

王世贞

臛凫蒸饼瓮头春,且喜农家事事真。huò fú zhēng bǐng wèng tóu chūn,qiě xǐ nóng jiā shì shì zhēn。
论雨论晴天欲暝,柳梢初破月华新。lùn yǔ lùn qíng tiān yù míng,liǔ shāo chū pò yuè huá xīn。

夏日村居杂兴十绝

王世贞

断绝人间千万缘,尚留篇什伴残年。duàn jué rén jiān qiān wàn yuán,shàng liú piān shén bàn cán nián。
欲知诗思今来懒,祇乞成都减样笺。yù zhī shī sī jīn lái lǎn,qí qǐ chéng dōu jiǎn yàng jiān。

夏日村居杂兴十绝

王世贞

草屩捞虾寄此生,早潮初退晚潮平。cǎo juē lāo xiā jì cǐ shēng,zǎo cháo chū tuì wǎn cháo píng。
真成一梦真成觉,不博区区世上名。zhēn chéng yī mèng zhēn chéng jué,bù bó qū qū shì shàng míng。

夏日村居杂兴十绝

王世贞

落拓隗俄醉后真,子嵩应的是前身。luò tuò kuí é zuì hòu zhēn,zi sōng yīng de shì qián shēn。
自缘耽酒慵开卷,翻道庄生不异人。zì yuán dān jiǔ yōng kāi juǎn,fān dào zhuāng shēng bù yì rén。

夏日村居杂兴十绝

王世贞

日脚初低树色高,晚凉微动鬓萧骚。rì jiǎo chū dī shù sè gāo,wǎn liáng wēi dòng bìn xiāo sāo。
乌头作风白头雨,处处欢声停桔槔。wū tóu zuò fēng bái tóu yǔ,chù chù huān shēng tíng jú gāo。

夏日村居杂兴十绝

王世贞

池上疏星浴曙波,偶听蛩响在青萝。chí shàng shū xīng yù shǔ bō,ǒu tīng qióng xiǎng zài qīng luó。
亦知残暑将为客,其柰秋风感慨多。yì zhī cán shǔ jiāng wèi kè,qí nài qiū fēng gǎn kǎi duō。

嘲梁伯龙

王世贞

吴阊白面冶游儿,争唱梁郎雪艳词。wú chāng bái miàn yě yóu ér,zhēng chàng liáng láng xuě yàn cí。
七尺昂藏心未保,异时翻欲傍要离。qī chǐ áng cáng xīn wèi bǎo,yì shí fān yù bàng yào lí。

病后承伴松虚白二上人以法语见示辄成三绝奉报

王世贞

病起空庭秋色新,翛然一榻净无尘。bìng qǐ kōng tíng qiū sè xīn,xiāo rán yī tà jìng wú chén。
欲知不二门中语,应有朝来问疾人。yù zhī bù èr mén zhōng yǔ,yīng yǒu cháo lái wèn jí rén。