古诗词

善哉行二首

王世贞

唯昔帝辛,任志淫刑。wéi xī dì xīn,rèn zhì yín xíng。
三分失二,施然自矜。sān fēn shī èr,shī rán zì jīn。
唯周王发,纯心向贤。wéi zhōu wáng fā,chún xīn xiàng xián。
诸侯八百,虎贲三千。zhū hóu bā bǎi,hǔ bēn sān qiān。
大白帝辛,小白妲己。dà bái dì xīn,xiǎo bái dá jǐ。
毋言臣分,寔示君轨。wú yán chén fēn,shí shì jūn guǐ。
武庚何圣,管蔡何惛。wǔ gēng hé shèng,guǎn cài hé hūn。
畴无父母,畴无季昆。chóu wú fù mǔ,chóu wú jì kūn。
桀为不道,汤放南巢。jié wèi bù dào,tāng fàng nán cháo。
周有桓文,以遏其骄。zhōu yǒu huán wén,yǐ è qí jiāo。
秦政卑臣,二世而灭。qín zhèng bēi chén,èr shì ér miè。
䝟貐海宇,为千秋孽。yà yǔ hǎi yǔ,wèi qiān qiū niè。
上严昊天,下严匹夫。shàng yán hào tiān,xià yán pǐ fū。
黄屋左纛,曾为而躯。huáng wū zuǒ dào,céng wèi ér qū。
今胡不乐,烹鲤炰雁。jīn hú bù lè,pēng lǐ páo yàn。
篪管嘈杂,众大称善。chí guǎn cáo zá,zhòng dà chēng shàn。
天光渐倾,咸谓无归。tiān guāng jiàn qīng,xián wèi wú guī。
纤阿受御,嗣其扬辉。xiān ā shòu yù,sì qí yáng huī。
客有韩娥,偻行曼歌。kè yǒu hán é,lóu xíng màn gē。
哀激当心,涕泗滂沱。āi jī dāng xīn,tì sì pāng tuó。
斯为相国,卒霸秦世。sī wèi xiāng guó,zú bà qín shì。
晨朝百僚,夕送东市。chén cháo bǎi liáo,xī sòng dōng shì。
错衣朝衣,谓调兵食。cuò yī cháo yī,wèi diào bīng shí。
忽见前后,森如霜戟。hū jiàn qián hòu,sēn rú shuāng jǐ。
哀乐矢催,当身乃知。āi lè shǐ cuī,dāng shēn nǎi zhī。
酒不速沥,日昃之离。jiǔ bù sù lì,rì zè zhī lí。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

欧桢伯工部转正郎寄之

王世贞

坐啸玄熊署,行吟朱雀桁。zuò xiào xuán xióng shǔ,xíng yín zhū què héng。
诗仍小工部,官是正曹郎。shī réng xiǎo gōng bù,guān shì zhèng cáo láng。
六代心逾远,三山鬓共苍。liù dài xīn yú yuǎn,sān shān bìn gòng cāng。
故园黎老在,单艇钓沧浪。gù yuán lí lǎo zài,dān tǐng diào cāng làng。

欧桢伯工部转正郎寄之

王世贞

一枝真郤桂,五岭复佗珠。yī zhī zhēn xì guì,wǔ lǐng fù tuó zhū。
水部官仍好,风流代不孤。shuǐ bù guān réng hǎo,fēng liú dài bù gū。
锦囊行处有,彩笔梦宁无。jǐn náng xíng chù yǒu,cǎi bǐ mèng níng wú。
从此钟山色,俱应属大夫。cóng cǐ zhōng shān sè,jù yīng shǔ dà fū。

送袁大夫迁鲁右相

王世贞

岂不惜循吏,其如佐宠王。qǐ bù xī xún lì,qí rú zuǒ chǒng wáng。
欲观周礼乐,须待鲁灵光。yù guān zhōu lǐ lè,xū dài lǔ líng guāng。
辙远春犹在,裾宽日自长。zhé yuǎn chūn yóu zài,jū kuān rì zì zhǎng。
可增藩相秩,借尔卧淮阳。kě zēng fān xiāng zhì,jiè ěr wò huái yáng。

送袁大夫迁鲁右相

王世贞

揽衣从父老,洒泪向河干。lǎn yī cóng fù lǎo,sǎ lèi xiàng hé gàn。
名大游梁易,时平借寇难。míng dà yóu liáng yì,shí píng jiè kòu nán。
祖筵留日缓,斋舫受风单。zǔ yán liú rì huǎn,zhāi fǎng shòu fēng dān。
自爱东平美,非关薄汉官。zì ài dōng píng měi,fēi guān báo hàn guān。

谷日同敬美携榼访家元驭因饮元驭园亭

王世贞

朋好簪全盍,园亭酒更宜。péng hǎo zān quán hé,yuán tíng jiǔ gèng yí。
赏能偏谷日,归不待瓜期。shǎng néng piān gǔ rì,guī bù dài guā qī。
箕颍人从厌,羲皇尔自私。jī yǐng rén cóng yàn,xī huáng ěr zì sī。
宁唯嗣宗眼,柳亦吐青枝。níng wéi sì zōng yǎn,liǔ yì tǔ qīng zhī。

谷日同敬美携榼访家元驭因饮元驭园亭

王世贞

耦耕吾爱弟,骸乞尔从兄。ǒu gēng wú ài dì,hái qǐ ěr cóng xiōng。
绿蚁先春色,黄鹂不世情。lǜ yǐ xiān chūn sè,huáng lí bù shì qíng。
渐来银海眩,忽有玉山倾。jiàn lái yín hǎi xuàn,hū yǒu yù shān qīng。
醒则夸醒好,欢娱醉里生。xǐng zé kuā xǐng hǎo,huān yú zuì lǐ shēng。

肖甫司马贻书有归欤之思而受脤出督寄此识感

王世贞

竹林名士七,草野病身孤。zhú lín míng shì qī,cǎo yě bìng shēn gū。
寂寞余丹灶,凋零任酒垆。jì mò yú dān zào,diāo líng rèn jiǔ lú。
几人私日月,吾计晚江湖。jǐ rén sī rì yuè,wú jì wǎn jiāng hú。
赖有张司马,旗常事不诬。lài yǒu zhāng sī mǎ,qí cháng shì bù wū。

肖甫司马贻书有归欤之思而受脤出督寄此识感

王世贞

蜀道难仍否,吴天去转长。shǔ dào nán réng fǒu,wú tiān qù zhuǎn zhǎng。
吾宁忘绵竹,尔可念铜梁。wú níng wàng mián zhú,ěr kě niàn tóng liáng。
鹏鴳飞同适,沧桑事亦常。péng yàn fēi tóng shì,cāng sāng shì yì cháng。
此心真不住,何必论行藏。cǐ xīn zhēn bù zhù,hé bì lùn xíng cáng。

孟达仲达二兄见过恬憺观谈玄因成二章为赠

王世贞

碧云暮未合,二妙偶相期。bì yún mù wèi hé,èr miào ǒu xiāng qī。
深语费春茗,清斋余露葵。shēn yǔ fèi chūn míng,qīng zhāi yú lù kuí。
千秋别有事,一字乃吾师。qiān qiū bié yǒu shì,yī zì nǎi wú shī。
从此逍遥路,翛然去不疑。cóng cǐ xiāo yáo lù,xiāo rán qù bù yí。

孟达仲达二兄见过恬憺观谈玄因成二章为赠

王世贞

尺鴳虽无慕,雕虫敢自矜。chǐ yàn suī wú mù,diāo chóng gǎn zì jīn。
对谐物外赏,甘得区中憎。duì xié wù wài shǎng,gān dé qū zhōng zēng。
密坐探金钥,清言转玉绳。mì zuò tàn jīn yào,qīng yán zhuǎn yù shéng。
当时许长史,曾藉华江乘。dāng shí xǔ zhǎng shǐ,céng jí huá jiāng chéng。

汪仲淹兄见枉致长公伯玉司马乞碑书有寄并赠

王世贞

仲子过从日,难兄涕泪余。zhòng zi guò cóng rì,nán xiōng tì lèi yú。
文章司马法,生死孝廉书。wén zhāng sī mǎ fǎ,shēng sǐ xiào lián shū。
一见一回老,千秋千不如。yī jiàn yī huí lǎo,qiān qiū qiān bù rú。
唯强乞骸弟,早晚共樵渔。wéi qiáng qǐ hái dì,zǎo wǎn gòng qiáo yú。

寄周小史

王世贞

邹阳不仕汉,王粲尚依刘。zōu yáng bù shì hàn,wáng càn shàng yī liú。
滇海无归客,襄江有寓侯。diān hǎi wú guī kè,xiāng jiāng yǒu yù hóu。
卖文宁活计,设醴可宽愁。mài wén níng huó jì,shè lǐ kě kuān chóu。
薄业湖田在,粗饶雀鼠谋。báo yè hú tián zài,cū ráo què shǔ móu。

答谢赫侍御存问时按关西

王世贞

喜乘骢马去,穷讶雁书来。xǐ chéng cōng mǎ qù,qióng yà yàn shū lái。
忆旧存萝薜,将春施草莱。yì jiù cún luó bì,jiāng chūn shī cǎo lái。
欲酬吴地缟,翻借陇头梅。yù chóu wú dì gǎo,fān jiè lǒng tóu méi。
闻有西征赋,谁当句里才。wén yǒu xī zhēng fù,shuí dāng jù lǐ cái。

顾山甫过饮道院作

王世贞

春眠起剥啄,檐鹊亦群喧。chūn mián qǐ bō zhuó,yán què yì qún xuān。
草色上盘馔,桐阴清酒尊。cǎo sè shàng pán zhuàn,tóng yīn qīng jiǔ zūn。
君行不易迹,我醉已忘言。jūn xíng bù yì jì,wǒ zuì yǐ wàng yán。
尚有归途月,依依恋筚门。shàng yǒu guī tú yuè,yī yī liàn bì mén。

赠西域无名苾刍

王世贞

离车边地种,能不羡支那。lí chē biān dì zhǒng,néng bù xiàn zhī nà。
久客秦音惯,无师梵字讹。jiǔ kè qín yīn guàn,wú shī fàn zì é。
羼提游自稳,檀越见偏多。chàn tí yóu zì wěn,tán yuè jiàn piān duō。
莫以流沙隔,犹堪只履过。mò yǐ liú shā gé,yóu kān zhǐ lǚ guò。