古诗词

轻薄篇

王世贞

末俗夸轻薄,轻薄生有馀。mò sú kuā qīng báo,qīng báo shēng yǒu yú。
骄意盘眼睫,贵骨满头颅。jiāo yì pán yǎn jié,guì gǔ mǎn tóu lú。
仲氏二千石,伯兄千户侯。zhòng shì èr qiān shí,bó xiōng qiān hù hóu。
小弟颇妍好,出入尝奉车。xiǎo dì pǒ yán hǎo,chū rù cháng fèng chē。
大母修成君,女姊班婕妤。dà mǔ xiū chéng jūn,nǚ zǐ bān jié yú。
问我汤沐邑,鄠杜最上腴。wèn wǒ tāng mù yì,hù dù zuì shàng yú。
问我无名钱,敕赐蜀山垆。wèn wǒ wú míng qián,chì cì shǔ shān lú。
从奴衣火浣,下客蹑真珠。cóng nú yī huǒ huàn,xià kè niè zhēn zhū。
丸金弹飞鸟,椎铁击珊瑚。wán jīn dàn fēi niǎo,chuí tiě jī shān hú。
挥霍和氏璧,蹀躞大宛驹。huī huò hé shì bì,dié xiè dà wǎn jū。
臂鹰出长楸,斗鸡绝九衢。bì yīng chū zhǎng qiū,dòu jī jué jiǔ qú。
帟油雨击鞠,席绮寒摴蒲。yì yóu yǔ jī jū,xí qǐ hán chū pú。
调笑采桑妇,阑入酒家胡。diào xiào cǎi sāng fù,lán rù jiǔ jiā hú。
腰间雌雄剑,双双玉辘轳。yāo jiān cí xióng jiàn,shuāng shuāng yù lù lú。
一日不出匣,中夜自呜謼。yī rì bù chū xiá,zhōng yè zì wū hū。
破壁藏翁伯,骂坐轻灌夫。pò bì cáng wēng bó,mà zuò qīng guàn fū。
七贵为低眉,将相薄不图。qī guì wèi dī méi,jiāng xiāng báo bù tú。
不礼关都尉,可怕执金吾。bù lǐ guān dōu wèi,kě pà zhí jīn wú。
道逢谈天者,复矜意气殊。dào féng tán tiān zhě,fù jīn yì qì shū。
千秋若指掌,九州不足居。qiān qiū ruò zhǐ zhǎng,jiǔ zhōu bù zú jū。
一言无骚雅,只字夺典谟。yī yán wú sāo yǎ,zhǐ zì duó diǎn mó。
李耳老秃翁,仲尼亦竖儒。lǐ ěr lǎo tū wēng,zhòng ní yì shù rú。
謦欬细旃表,立可成唐虞。qǐng kài xì zhān biǎo,lì kě chéng táng yú。
飞书招越裳,挟棰鞭匈奴。fēi shū zhāo yuè shang,xié chuí biān xiōng nú。
宁必卿曹子,饮啖类屠沽。níng bì qīng cáo zi,yǐn dàn lèi tú gū。
相睨不相下,异路请各趋。xiāng nì bù xiāng xià,yì lù qǐng gè qū。
扰扰两蜉蝣,自贵亦自愚。rǎo rǎo liǎng fú yóu,zì guì yì zì yú。
宁知青门土,贤豪始同途。níng zhī qīng mén tǔ,xián háo shǐ tóng tú。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

哭敬美弟二十四首

王世贞

子猷当日痛人琴,刚是乾坤死别心。zi yóu dāng rì tòng rén qín,gāng shì qián kūn sǐ bié xīn。
若使弹成山水调,更应肠断为知音。ruò shǐ dàn chéng shān shuǐ diào,gèng yīng cháng duàn wèi zhī yīn。

哭敬美弟二十四首

王世贞

尚书阡柏紫云屯,新奉君王表墓门。shàng shū qiān bǎi zǐ yún tún,xīn fèng jūn wáng biǎo mù mén。
莫较生前供养日,九泉先得侍晨昏。mò jiào shēng qián gōng yǎng rì,jiǔ quán xiān dé shì chén hūn。

哭敬美弟二十四首

王世贞

谈玄未竟又谈禅,似净身心未了缘。tán xuán wèi jìng yòu tán chán,shì jìng shēn xīn wèi le yuán。
何事又添名理障,病中犹着望崖编。hé shì yòu tiān míng lǐ zhàng,bìng zhōng yóu zhe wàng yá biān。

哭敬美弟二十四首

王世贞

晨朝煮粥啖饥贫,夕向寒林施鬼神。chén cháo zhǔ zhōu dàn jī pín,xī xiàng hán lín shī guǐ shén。
岂是好生非帝意,不教留却善缘人。qǐ shì hǎo shēng fēi dì yì,bù jiào liú què shàn yuán rén。

哭敬美弟二十四首

王世贞

支分身后析秋毫,尔自从容见似劳。zhī fēn shēn hòu xī qiū háo,ěr zì cóng róng jiàn shì láo。
惭愧老夫临去日,一抔黄土听儿曹。cán kuì lǎo fū lín qù rì,yī póu huáng tǔ tīng ér cáo。

哭敬美弟二十四首

王世贞

晨晡一哭泪全枯,泪到枯时气稍苏。chén bū yī kū lèi quán kū,lèi dào kū shí qì shāo sū。
无奈陡然冲念发,数声天际雁行孤。wú nài dǒu rán chōng niàn fā,shù shēng tiān jì yàn xíng gū。

哭敬美弟二十四首

王世贞

一病经年百感侵,到头方验道根深。yī bìng jīng nián bǎi gǎn qīn,dào tóu fāng yàn dào gēn shēn。
银台化佛空劳至,不解无生忍处寻。yín tái huà fú kōng láo zhì,bù jiě wú shēng rěn chù xún。

哭敬美弟二十四首

王世贞

长将勇退抑飞腾,火色鸢肩未可凭。zhǎng jiāng yǒng tuì yì fēi téng,huǒ sè yuān jiān wèi kě píng。
别有数行家国泪,宋文皇帝语王弘。bié yǒu shù xíng jiā guó lèi,sòng wén huáng dì yǔ wáng hóng。

哭敬美弟二十四首

王世贞

欲将何物拟传真,遗墨纵横妙绝伦。yù jiāng hé wù nǐ chuán zhēn,yí mò zòng héng miào jué lún。
不展如何便忘却,展来一字一伤神。bù zhǎn rú hé biàn wàng què,zhǎn lái yī zì yī shāng shén。

哭敬美弟二十四首

王世贞

当时得御李龙门,爱尔长呼小陆云。dāng shí dé yù lǐ lóng mén,ài ěr zhǎng hū xiǎo lù yún。
今日人间留不得,可应相替一修文。jīn rì rén jiān liú bù dé,kě yīng xiāng tì yī xiū wén。

哭敬美弟二十四首

王世贞

闽海诸生雅并奇,山摧斗折为君悲。mǐn hǎi zhū shēng yǎ bìng qí,shān cuī dòu zhé wèi jūn bēi。
那知匹练吴门马,发白颜公在此时。nà zhī pǐ liàn wú mén mǎ,fā bái yán gōng zài cǐ shí。

哭敬美弟二十四首

王世贞

遗书一字不关情,相度须宏士气平。yí shū yī zì bù guān qíng,xiāng dù xū hóng shì qì píng。
纵美兹言谁为达,阿兄无意问燕京。zòng měi zī yán shuí wèi dá,ā xiōng wú yì wèn yàn jīng。

哭敬美弟二十四首

王世贞

四十金绯已叹迟,腰章一纪未全移。sì shí jīn fēi yǐ tàn chí,yāo zhāng yī jì wèi quán yí。
莫言卿少年仍老,得老于今也不悲。mò yán qīng shǎo nián réng lǎo,dé lǎo yú jīn yě bù bēi。

上人将谒补陀过金陵谒诗为别

王世贞

百日都无一日闲,暂闲如在补陀山。bǎi rì dōu wú yī rì xián,zàn xián rú zài bǔ tuó shān。
难将面目从师勘,且向潮音洞里还。nán jiāng miàn mù cóng shī kān,qiě xiàng cháo yīn dòng lǐ hái。

上人将谒补陀过金陵谒诗为别

王世贞

宝地莲花不动尊,如何移足向红尘。bǎo dì lián huā bù dòng zūn,rú hé yí zú xiàng hóng chén。
请公但问金陵客,若个能抛火宅身。qǐng gōng dàn wèn jīn líng kè,ruò gè néng pāo huǒ zhái shēn。