古诗词

东武吟

王世贞

罢鸟厌离枝,罢客厌离乡。bà niǎo yàn lí zhī,bà kè yàn lí xiāng。
听君行泣复坐诉,令我断绝少年肠。tīng jūn xíng qì fù zuò sù,lìng wǒ duàn jué shǎo nián cháng。
始从张侯号博望,寻源凿空竟西方。shǐ cóng zhāng hóu hào bó wàng,xún yuán záo kōng jìng xī fāng。
问君何所历,身毒安息大月支。wèn jūn hé suǒ lì,shēn dú ān xī dà yuè zhī。
问君何所见,深目高鼻卷眉髭。wèn jūn hé suǒ jiàn,shēn mù gāo bí juǎn méi zī。
其人何所宝,葡萄汗血香都夷。qí rén hé suǒ bǎo,pú táo hàn xuè xiāng dōu yí。
其俗何所尚,嗜利轻杀易汉儿。qí sú hé suǒ shàng,shì lì qīng shā yì hàn ér。
结营勃律河,士卒樵汲供炊麋。jié yíng bó lǜ hé,shì zú qiáo jí gōng chuī mí。
斧冰十指半堕落,又有猛兽搏食之。fǔ bīng shí zhǐ bàn duò luò,yòu yǒu měng shòu bó shí zhī。
经行十三载,皮肉消尽馀音声。jīng xíng shí sān zài,pí ròu xiāo jǐn yú yīn shēng。
音声固未改,舌强亦难明。yīn shēng gù wèi gǎi,shé qiáng yì nán míng。
忽睹嵬峨之宫阙,不敢遽谓长安城。hū dǔ wéi é zhī gōng quē,bù gǎn jù wèi zhǎng ān chéng。
不知张侯见天子何所言,独封大邑金帛蕃,甲第亦轩轩。bù zhī zhāng hóu jiàn tiān zi hé suǒ yán,dú fēng dà yì jīn bó fān,jiǎ dì yì xuān xuān。
馀者公车门,十上不得论。yú zhě gōng chē mén,shí shàng bù dé lùn。
最后稍为郎,给钱十万令还乡。zuì hòu shāo wèi láng,gěi qián shí wàn lìng hái xiāng。
庐井渐非故,急欲问爷娘。lú jǐng jiàn fēi gù,jí yù wèn yé niáng。
行逢耆旧为相指,双冢累累置道旁。xíng féng qí jiù wèi xiāng zhǐ,shuāng zhǒng lèi lèi zhì dào páng。
新妇逐他人,他人生儿已扶床。xīn fù zhú tā rén,tā rén shēng ér yǐ fú chuáng。
对讫始大悲,耆旧内相疑。duì qì shǐ dà bēi,qí jiù nèi xiāng yí。
别时朱颜复鬒鬓,今来其人鬼邪非。bié shí zhū yán fù zhěn bìn,jīn lái qí rén guǐ xié fēi。
又闻甘泉宫,召按西边事。yòu wén gān quán gōng,zhào àn xī biān shì。
乡导不乏兴,应须故时吏。xiāng dǎo bù fá xīng,yīng xū gù shí lì。
家乡空荡尽,枯骨终远弃。jiā xiāng kōng dàng jǐn,kū gǔ zhōng yuǎn qì。
吁嗟哉,丈夫功成差足乐,不如贫贱佣力作。xū jiē zāi,zhàng fū gōng chéng chà zú lè,bù rú pín jiàn yōng lì zuò。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

题倪元镇小画

王世贞

懒瓒真懒瓒,残楮复残墨。lǎn zàn zhēn lǎn zàn,cán chǔ fù cán mò。
不结丹青缘,物外写秋色。bù jié dān qīng yuán,wù wài xiě qiū sè。

为于生题周叔夜画扇

王世贞

初见谓倪迂,稍看乃周瘦。chū jiàn wèi ní yū,shāo kàn nǎi zhōu shòu。
留作千古心,毋轻寘怀袖。liú zuò qiān gǔ xīn,wú qīng zhì huái xiù。

莫愁乐

王世贞

细娘家在大江头,总为工欢字莫愁。xì niáng jiā zài dà jiāng tóu,zǒng wèi gōng huān zì mò chóu。
月明低按关山曲,何处行人不泪流。yuè míng dī àn guān shān qū,hé chù xíng rén bù lèi liú。

殿前曲二首

王世贞

磁垣铁甲散晨光,香篆微芬金凤凰。cí yuán tiě jiǎ sàn chén guāng,xiāng zhuàn wēi fēn jīn fèng huáng。
武帐日迟风自卷,君王昨夜幸昭阳。wǔ zhàng rì chí fēng zì juǎn,jūn wáng zuó yè xìng zhāo yáng。

殿前曲二首

王世贞

鸿箓瑶簪叩宝坛,云璈凤管簇回銮。hóng lù yáo zān kòu bǎo tán,yún áo fèng guǎn cù huí luán。
月明千片芙蓉影,蝉鬓凉生七叶冠。yuè míng qiān piàn fú róng yǐng,chán bìn liáng shēng qī yè guān。

平阳伎

王世贞

杨柳堤边控紫骝,葡萄新锦费缠头。yáng liǔ dī biān kòng zǐ liú,pú táo xīn jǐn fèi chán tóu。
春灯遍照平阳舞,不信流黄一段愁。chūn dēng biàn zhào píng yáng wǔ,bù xìn liú huáng yī duàn chóu。

平阳伎

王世贞

玉为歌管簇雕栏,锦作莲花捧翠盘。yù wèi gē guǎn cù diāo lán,jǐn zuò lián huā pěng cuì pán。
一片新妆惊月色,万行琼树雪中看。yī piàn xīn zhuāng jīng yuè sè,wàn xíng qióng shù xuě zhōng kàn。

小伊州

王世贞

频年转战未封侯,还逐高阳酒伴游。pín nián zhuǎn zhàn wèi fēng hóu,hái zhú gāo yáng jiǔ bàn yóu。
醉后只今愁出塞,双鬟又唱小伊州。zuì hòu zhǐ jīn chóu chū sāi,shuāng huán yòu chàng xiǎo yī zhōu。

闺怨三首

王世贞

空城甲第与云齐,海燕无人不肯栖。kōng chéng jiǎ dì yǔ yún qí,hǎi yàn wú rén bù kěn qī。
隔巷长干春十五,银筝偏唤一行啼。gé xiàng zhǎng gàn chūn shí wǔ,yín zhēng piān huàn yī xíng tí。

闺怨三首

王世贞

闻道边关乐事多,前庭蹋鞠后庭歌。wén dào biān guān lè shì duō,qián tíng tà jū hòu tíng gē。
不知刁斗声中月,曾照流黄锦上梭。bù zhī diāo dòu shēng zhōng yuè,céng zhào liú huáng jǐn shàng suō。

闺怨三首

王世贞

三殿论功拜彻侯,平阳歌舞一时收。sān diàn lùn gōng bài chè hóu,píng yáng gē wǔ yī shí shōu。
无端却是刀环月,更遣文君赋白头。wú duān què shì dāo huán yuè,gèng qiǎn wén jūn fù bái tóu。

西兴词

王世贞

留君无计恨匆匆,尽酒停杯曲未终。liú jūn wú jì hèn cōng cōng,jǐn jiǔ tíng bēi qū wèi zhōng。
船到西兴潮已落,明朝还起石尤风。chuán dào xī xīng cháo yǐ luò,míng cháo hái qǐ shí yóu fēng。

西宫怨二首

王世贞

露井香生百合开,夜深明月在青苔。lù jǐng xiāng shēng bǎi hé kāi,yè shēn míng yuè zài qīng tái。
春风自怨葳蕤锁,那有西宫玉辇来。chūn fēng zì yuàn wēi ruí suǒ,nà yǒu xī gōng yù niǎn lái。

西宫怨二首

王世贞

点点莲花漏未央,乍寒如水透罗裳。diǎn diǎn lián huā lòu wèi yāng,zhà hán rú shuǐ tòu luó shang。
谁怜金井梧桐露,一夜鸳鸯瓦上霜。shuí lián jīn jǐng wú tóng lù,yī yè yuān yāng wǎ shàng shuāng。

青楼怨

王世贞

轻风细剪越罗寒,红泪徐倾蜡凤残。qīng fēng xì jiǎn yuè luó hán,hóng lèi xú qīng là fèng cán。
一曲停筝还自语,不知春思为谁弹。yī qū tíng zhēng hái zì yǔ,bù zhī chūn sī wèi shuí dàn。