古诗词

东武吟

王世贞

罢鸟厌离枝,罢客厌离乡。bà niǎo yàn lí zhī,bà kè yàn lí xiāng。
听君行泣复坐诉,令我断绝少年肠。tīng jūn xíng qì fù zuò sù,lìng wǒ duàn jué shǎo nián cháng。
始从张侯号博望,寻源凿空竟西方。shǐ cóng zhāng hóu hào bó wàng,xún yuán záo kōng jìng xī fāng。
问君何所历,身毒安息大月支。wèn jūn hé suǒ lì,shēn dú ān xī dà yuè zhī。
问君何所见,深目高鼻卷眉髭。wèn jūn hé suǒ jiàn,shēn mù gāo bí juǎn méi zī。
其人何所宝,葡萄汗血香都夷。qí rén hé suǒ bǎo,pú táo hàn xuè xiāng dōu yí。
其俗何所尚,嗜利轻杀易汉儿。qí sú hé suǒ shàng,shì lì qīng shā yì hàn ér。
结营勃律河,士卒樵汲供炊麋。jié yíng bó lǜ hé,shì zú qiáo jí gōng chuī mí。
斧冰十指半堕落,又有猛兽搏食之。fǔ bīng shí zhǐ bàn duò luò,yòu yǒu měng shòu bó shí zhī。
经行十三载,皮肉消尽馀音声。jīng xíng shí sān zài,pí ròu xiāo jǐn yú yīn shēng。
音声固未改,舌强亦难明。yīn shēng gù wèi gǎi,shé qiáng yì nán míng。
忽睹嵬峨之宫阙,不敢遽谓长安城。hū dǔ wéi é zhī gōng quē,bù gǎn jù wèi zhǎng ān chéng。
不知张侯见天子何所言,独封大邑金帛蕃,甲第亦轩轩。bù zhī zhāng hóu jiàn tiān zi hé suǒ yán,dú fēng dà yì jīn bó fān,jiǎ dì yì xuān xuān。
馀者公车门,十上不得论。yú zhě gōng chē mén,shí shàng bù dé lùn。
最后稍为郎,给钱十万令还乡。zuì hòu shāo wèi láng,gěi qián shí wàn lìng hái xiāng。
庐井渐非故,急欲问爷娘。lú jǐng jiàn fēi gù,jí yù wèn yé niáng。
行逢耆旧为相指,双冢累累置道旁。xíng féng qí jiù wèi xiāng zhǐ,shuāng zhǒng lèi lèi zhì dào páng。
新妇逐他人,他人生儿已扶床。xīn fù zhú tā rén,tā rén shēng ér yǐ fú chuáng。
对讫始大悲,耆旧内相疑。duì qì shǐ dà bēi,qí jiù nèi xiāng yí。
别时朱颜复鬒鬓,今来其人鬼邪非。bié shí zhū yán fù zhěn bìn,jīn lái qí rén guǐ xié fēi。
又闻甘泉宫,召按西边事。yòu wén gān quán gōng,zhào àn xī biān shì。
乡导不乏兴,应须故时吏。xiāng dǎo bù fá xīng,yīng xū gù shí lì。
家乡空荡尽,枯骨终远弃。jiā xiāng kōng dàng jǐn,kū gǔ zhōng yuǎn qì。
吁嗟哉,丈夫功成差足乐,不如贫贱佣力作。xū jiē zāi,zhàng fū gōng chéng chà zú lè,bù rú pín jiàn yōng lì zuò。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

杂诗六首

王世贞

谡谡庭际松,一生恒孤植。sù sù tíng jì sōng,yī shēng héng gū zhí。
幸以斤斧馀,风霜时摧击。xìng yǐ jīn fǔ yú,fēng shuāng shí cuī jī。
亮无栋梁具,又乏桃李色。liàng wú dòng liáng jù,yòu fá táo lǐ sè。
安能媚春阳,为人事雕饰。ān néng mèi chūn yáng,wèi rén shì diāo shì。
去去勿复言,敛分终山泽。qù qù wù fù yán,liǎn fēn zhōng shān zé。

杂诗六首

王世贞

班姬奉增成,衔理甘曲局。bān jī fèng zēng chéng,xián lǐ gān qū jú。
宁知迫岁晏,商飙粟寒玉。níng zhī pò suì yàn,shāng biāo sù hán yù。
李平一侍儿,咳唾黄金屋。lǐ píng yī shì ér,ké tuò huáng jīn wū。
朝矜赐膏沐,夕矜荐丝竹。cháo jīn cì gāo mù,xī jīn jiàn sī zhú。
勿谗纨扇歌,此歌本当哭。wù chán wán shàn gē,cǐ gē běn dāng kū。

杂诗六首

王世贞

山鸡具五色,毛尾长离蓰。shān jī jù wǔ sè,máo wěi zhǎng lí xǐ。
顾影殊沾沾,凤皇当如斯。gù yǐng shū zhān zhān,fèng huáng dāng rú sī。
不独时世人,娄朱亦见欺。bù dú shí shì rén,lóu zhū yì jiàn qī。
栖栖檐际凫,颈秃爪距卑。qī qī yán jì fú,jǐng tū zhǎo jù bēi。
稻粱不时沾,鼎俎偶见遗。dào liáng bù shí zhān,dǐng zǔ ǒu jiàn yí。
寄声于凤皇,何忍亦何疑。jì shēng yú fèng huáng,hé rěn yì hé yí。

杂诗六首

王世贞

采薇吴山阿,行行日将夕。cǎi wēi wú shān ā,xíng xíng rì jiāng xī。
道逢羽衣子,授我药五色。dào féng yǔ yī zi,shòu wǒ yào wǔ sè。
谓我当服之,与天无终极。wèi wǒ dāng fú zhī,yǔ tiān wú zhōng jí。
生趣久已沦,安能淹兹域。shēng qù jiǔ yǐ lún,ān néng yān zī yù。
饰申以待归,留者翻为客。shì shēn yǐ dài guī,liú zhě fān wèi kè。
顾叹此寸心,千载谁当白。gù tàn cǐ cùn xīn,qiān zài shuí dāng bái。

读史有感十二首

王世贞

汉武棰八荒,中原亦云蒿。hàn wǔ chuí bā huāng,zhōng yuán yì yún hāo。
神鲛甘鼎腥,天马以游遨。shén jiāo gān dǐng xīng,tiān mǎ yǐ yóu áo。
归来大受计,柏梁造天高。guī lái dà shòu jì,bǎi liáng zào tiān gāo。
赫哉轮台言,黔首息讴谣。hè zāi lún tái yán,qián shǒu xī ōu yáo。
肝腑授亲臣,八柄唯所操。gān fǔ shòu qīn chén,bā bǐng wéi suǒ cāo。
钩戟化为耝,大农自称饶。gōu jǐ huà wèi qù,dà nóng zì chēng ráo。
薄海颂明哲,宁知贤者劳。báo hǎi sòng míng zhé,níng zhī xián zhě láo。

读史有感十二首

王世贞

子长负奇气,少多贤豪游。zi zhǎng fù qí qì,shǎo duō xián háo yóu。
堕身蚕室间,戢影旃孟俦。duò shēn cán shì jiān,jí yǐng zhān mèng chóu。
推毂岂不廑,惧为君子羞。tuī gǔ qǐ bù jǐn,jù wèi jūn zi xiū。
彊戚䘍东都,帷幨运奇猷。jiàng qī chài dōng dōu,wéi chān yùn qí yóu。
金章耀左貂,济济十九侯。jīn zhāng yào zuǒ diāo,jì jì shí jiǔ hóu。
黄屋日以卑,炎烬掷洪流。huáng wū rì yǐ bēi,yán jìn zhì hóng liú。
唶哉履霜叹,千载有遗忧。zé zāi lǚ shuāng tàn,qiān zài yǒu yí yōu。

读史有感十二首

王世贞

秦王睨萯阳,怒若彪虎哮。qín wáng nì fù yáng,nù ruò biāo hǔ xiāo。
尸者二十七,末乃卿茅焦。shī zhě èr shí qī,mò nǎi qīng máo jiāo。
砺齿肉六雄,分甘先尉缭。lì chǐ ròu liù xióng,fēn gān xiān wèi liáo。
如何云阳狱,王孙中郁陶。rú hé yún yáng yù,wáng sūn zhōng yù táo。
千古感说难,逆鳞不可调。qiān gǔ gǎn shuō nán,nì lín bù kě diào。
所以商山客,翛焉托渔樵。suǒ yǐ shāng shān kè,xiāo yān tuō yú qiáo。

读史有感十二首

王世贞

长卿赋上林,将以明得意。zhǎng qīng fù shàng lín,jiāng yǐ míng dé yì。
及乎谏猎书,凛然垂堂示。jí hū jiàn liè shū,lǐn rán chuí táng shì。
驰骋私所便,能无忽神器。chí chěng sī suǒ biàn,néng wú hū shén qì。
众知乘船危,污轮诤何厉。zhòng zhī chéng chuán wēi,wū lún zhèng hé lì。
为谢张大夫,晓人当如是。wèi xiè zhāng dà fū,xiǎo rén dāng rú shì。

读史有感十二首

王世贞

白发四老人,汉皇不能致。bái fā sì lǎo rén,hàn huáng bù néng zhì。
羽翼功既成,飘然归地肺。yǔ yì gōng jì chéng,piāo rán guī dì fèi。
留侯虽强食,未闻更延世。liú hóu suī qiáng shí,wèi wén gèng yán shì。
萧傅辞旧恩,怅然仇廷尉。xiāo fù cí jiù ēn,chàng rán chóu tíng wèi。
矫首前二疏,冥冥在天裔。jiǎo shǒu qián èr shū,míng míng zài tiān yì。
寄言风云者,倘来安足恃。jì yán fēng yún zhě,tǎng lái ān zú shì。

读史有感十二首

王世贞

文帝繇代来,王臣尽朱邸。wén dì yáo dài lái,wáng chén jǐn zhū dǐ。
不闻昌武辈,遂与绛灌齿。bù wén chāng wǔ bèi,suì yǔ jiàng guàn chǐ。
椎朴据细旃,节啬贻来轨。chuí pǔ jù xì zhān,jié sè yí lái guǐ。
洛阳一少年,志欲扬汉美。luò yáng yī shǎo nián,zhì yù yáng hàn měi。
毋使元气漓,长者意乃尔。wú shǐ yuán qì lí,zhǎng zhě yì nǎi ěr。

读史有感十二首

王世贞

不韦泣酖杯,业为钓奇误。bù wéi qì zhèn bēi,yè wèi diào qí wù。
橐中千黄金,易君十万户。tuó zhōng qiān huáng jīn,yì jūn shí wàn hù。
李斯泣五刑,实以仓鼠故。lǐ sī qì wǔ xíng,shí yǐ cāng shǔ gù。
不见三川守,车马辉衢路。bù jiàn sān chuān shǒu,chē mǎ huī qú lù。
巧尽拙自来,利往名独污。qiǎo jǐn zhuō zì lái,lì wǎng míng dú wū。
所以西山客,居然一环堵。suǒ yǐ xī shān kè,jū rán yī huán dǔ。

读史有感十二首

王世贞

昨者饮魏其,今来客田鼢。zuó zhě yǐn wèi qí,jīn lái kè tián fén。
朝事卫长平,夕从霍冠军。cháo shì wèi zhǎng píng,xī cóng huò guān jūn。
矫矫任与灌,用志乃不分。jiǎo jiǎo rèn yǔ guàn,yòng zhì nǎi bù fēn。
何如一岁星,濩落金马门。hé rú yī suì xīng,huò luò jīn mǎ mén。
醉来据地歌,去就两无闻。zuì lái jù dì gē,qù jiù liǎng wú wén。

读史有感十二首

王世贞

汉魏世云季,王纲日下挠。hàn wèi shì yún jì,wáng gāng rì xià náo。
入则领尚书,出则揆百寮。rù zé lǐng shàng shū,chū zé kuí bǎi liáo。
阴晴薄太阳,曀霭为不消。yīn qíng báo tài yáng,yì ǎi wèi bù xiāo。
喜怒变斯须,威福惟所操。xǐ nù biàn sī xū,wēi fú wéi suǒ cāo。
魑魅窃天权,雷霆废其曹。chī mèi qiè tiān quán,léi tíng fèi qí cáo。
大易戒履霜,为渐非一朝。dà yì jiè lǚ shuāng,wèi jiàn fēi yī cháo。

读史有感十二首

王世贞

武帝掊阴山,失得与之均。wǔ dì póu yīn shān,shī dé yǔ zhī jūn。
二李竟不归,汉骨委边尘。èr lǐ jìng bù guī,hàn gǔ wěi biān chén。
及乎元成世,呼韩乃来宾。jí hū yuán chéng shì,hū hán nǎi lái bīn。
舍馆葡萄宫,奉表称外臣。shě guǎn pú táo gōng,fèng biǎo chēng wài chén。
彼运偶成衰,上策岂必臻。bǐ yùn ǒu chéng shuāi,shàng cè qǐ bì zhēn。
所以外宁惧,腼焉思圣人。suǒ yǐ wài níng jù,miǎn yān sī shèng rén。

读史有感十二首

王世贞

平陵朱阿游,请剑诛佞臣。píng líng zhū ā yóu,qǐng jiàn zhū nìng chén。
天怒再为折,殿槛不复新。tiān nù zài wèi zhé,diàn kǎn bù fù xīn。
优游平津邸,笑谓薛赣君。yōu yóu píng jīn dǐ,xiào wèi xuē gàn jūn。
小生欲相吏,而我岂其人。xiǎo shēng yù xiāng lì,ér wǒ qǐ qí rén。
所效苟不雠,遂掷国士身。suǒ xiào gǒu bù chóu,suì zhì guó shì shēn。
是以达节者,千秋恒自伸。shì yǐ dá jié zhě,qiān qiū héng zì shēn。