古诗词

东武吟

王世贞

罢鸟厌离枝,罢客厌离乡。bà niǎo yàn lí zhī,bà kè yàn lí xiāng。
听君行泣复坐诉,令我断绝少年肠。tīng jūn xíng qì fù zuò sù,lìng wǒ duàn jué shǎo nián cháng。
始从张侯号博望,寻源凿空竟西方。shǐ cóng zhāng hóu hào bó wàng,xún yuán záo kōng jìng xī fāng。
问君何所历,身毒安息大月支。wèn jūn hé suǒ lì,shēn dú ān xī dà yuè zhī。
问君何所见,深目高鼻卷眉髭。wèn jūn hé suǒ jiàn,shēn mù gāo bí juǎn méi zī。
其人何所宝,葡萄汗血香都夷。qí rén hé suǒ bǎo,pú táo hàn xuè xiāng dōu yí。
其俗何所尚,嗜利轻杀易汉儿。qí sú hé suǒ shàng,shì lì qīng shā yì hàn ér。
结营勃律河,士卒樵汲供炊麋。jié yíng bó lǜ hé,shì zú qiáo jí gōng chuī mí。
斧冰十指半堕落,又有猛兽搏食之。fǔ bīng shí zhǐ bàn duò luò,yòu yǒu měng shòu bó shí zhī。
经行十三载,皮肉消尽馀音声。jīng xíng shí sān zài,pí ròu xiāo jǐn yú yīn shēng。
音声固未改,舌强亦难明。yīn shēng gù wèi gǎi,shé qiáng yì nán míng。
忽睹嵬峨之宫阙,不敢遽谓长安城。hū dǔ wéi é zhī gōng quē,bù gǎn jù wèi zhǎng ān chéng。
不知张侯见天子何所言,独封大邑金帛蕃,甲第亦轩轩。bù zhī zhāng hóu jiàn tiān zi hé suǒ yán,dú fēng dà yì jīn bó fān,jiǎ dì yì xuān xuān。
馀者公车门,十上不得论。yú zhě gōng chē mén,shí shàng bù dé lùn。
最后稍为郎,给钱十万令还乡。zuì hòu shāo wèi láng,gěi qián shí wàn lìng hái xiāng。
庐井渐非故,急欲问爷娘。lú jǐng jiàn fēi gù,jí yù wèn yé niáng。
行逢耆旧为相指,双冢累累置道旁。xíng féng qí jiù wèi xiāng zhǐ,shuāng zhǒng lèi lèi zhì dào páng。
新妇逐他人,他人生儿已扶床。xīn fù zhú tā rén,tā rén shēng ér yǐ fú chuáng。
对讫始大悲,耆旧内相疑。duì qì shǐ dà bēi,qí jiù nèi xiāng yí。
别时朱颜复鬒鬓,今来其人鬼邪非。bié shí zhū yán fù zhěn bìn,jīn lái qí rén guǐ xié fēi。
又闻甘泉宫,召按西边事。yòu wén gān quán gōng,zhào àn xī biān shì。
乡导不乏兴,应须故时吏。xiāng dǎo bù fá xīng,yīng xū gù shí lì。
家乡空荡尽,枯骨终远弃。jiā xiāng kōng dàng jǐn,kū gǔ zhōng yuǎn qì。
吁嗟哉,丈夫功成差足乐,不如贫贱佣力作。xū jiē zāi,zhàng fū gōng chéng chà zú lè,bù rú pín jiàn yōng lì zuò。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

题阙

王世贞

文王实剪魏,叔夜尸于市。wén wáng shí jiǎn wèi,shū yè shī yú shì。
天子不为雠,雠乃作天子。tiān zi bù wèi chóu,chóu nǎi zuò tiān zi。
当时侍中君,衔愤栖田里。dāng shí shì zhōng jūn,xián fèn qī tián lǐ。
新沓竟怜才,终烦司徒启。xīn dá jìng lián cái,zhōng fán sī tú qǐ。
惜哉荡阴役,终乃为雠死。xī zāi dàng yīn yì,zhōng nǎi wèi chóu sǐ。
王裒恸蓼莪,独行表君子。wáng póu tòng liǎo é,dú xíng biǎo jūn zi。

题阙

王世贞

晋武弛王度,隋文擅天刑。jìn wǔ chí wáng dù,suí wén shàn tiān xíng。
于德实不竞,乘瑕乃合并。yú dé shí bù jìng,chéng xiá nǎi hé bìng。
苻秦任景略,七州差荡平。fú qín rèn jǐng lüè,qī zhōu chà dàng píng。
慨然念大统,夫岂徒佳兵。kǎi rán niàn dà tǒng,fū qǐ tú jiā bīng。
淮淝误一蹶,中原遂土崩。huái féi wù yī jué,zhōng yuán suì tǔ bēng。
竖儒轻相薄,志士叹无成。shù rú qīng xiāng báo,zhì shì tàn wú chéng。

题阙

王世贞

五胡肉晋室,聪勒独狞凶。wǔ hú ròu jìn shì,cōng lēi dú níng xiōng。
王族无完领,万姓一釜中。wáng zú wú wán lǐng,wàn xìng yī fǔ zhōng。
靳准小竖子,而乃夷聪宗。jìn zhǔn xiǎo shù zi,ér nǎi yí cōng zōng。
冉闵差强意,羯血三台红。rǎn mǐn chà qiáng yì,jié xuè sān tái hóng。
伊昔新城役,坑秦快六雄。yī xī xīn chéng yì,kēng qín kuài liù xióng。
天地诚不仁,代报以无终。tiān dì chéng bù rén,dài bào yǐ wú zhōng。

题阙

王世贞

晋昭实剪商,诞也谊弗受。jìn zhāo shí jiǎn shāng,dàn yě yì fú shòu。
麾下数百人,一一田横友。huī xià shù bǎi rén,yī yī tián héng yǒu。
矫矫继汉龙,夫岂称魏狗。jiǎo jiǎo jì hàn lóng,fū qǐ chēng wèi gǒu。
攸之扶宋倾,迥为宇文守。yōu zhī fú sòng qīng,jiǒng wèi yǔ wén shǒu。
二李起南北,慨焉捐其首。èr lǐ qǐ nán běi,kǎi yān juān qí shǒu。
于心岂尽纯,于道良无疚。yú xīn qǐ jǐn chún,yú dào liáng wú jiù。
奉玺者何人,心死亦已久。fèng xǐ zhě hé rén,xīn sǐ yì yǐ jiǔ。

题阙

王世贞

晋元起微弱,夷吾为始兴。jìn yuán qǐ wēi ruò,yí wú wèi shǐ xīng。
武德中不竞,因事就功名。wǔ dé zhōng bù jìng,yīn shì jiù gōng míng。
当时铮铮者,仅一陶士行。dāng shí zhēng zhēng zhě,jǐn yī táo shì xíng。
坐观武昌变,龃龉历阳兵。zuò guān wǔ chāng biàn,jǔ yǔ lì yáng bīng。
珍贿倾王室,睥睨折翼征。zhēn huì qīng wáng shì,pì nì zhé yì zhēng。
竖儒不睹事,谬比于孔明。shù rú bù dǔ shì,miù bǐ yú kǒng míng。
所以柴桑叟,愤然振家声。suǒ yǐ chái sāng sǒu,fèn rán zhèn jiā shēng。

题阙

王世贞

太元抗强秦,江左一安石。tài yuán kàng qiáng qín,jiāng zuǒ yī ān shí。
惜哉饶远量,而乃乏远策。xī zāi ráo yuǎn liàng,ér nǎi fá yuǎn cè。
车骑实堪胜,用胜良未得。chē qí shí kān shèng,yòng shèng liáng wèi dé。
淮淝再鼓后,全秦皆丧魄。huái féi zài gǔ hòu,quán qín jiē sàng pò。
胡不遂长驱,归来偷宴息。hú bù suì zhǎng qū,guī lái tōu yàn xī。
坐视慕容炽,依然限南北。zuò shì mù róng chì,yī rán xiàn nán běi。

题阙

王世贞

伯仁负高名,惟能日洪醉。bó rén fù gāo míng,wéi néng rì hóng zuì。
深源负高名,老大不晓事。shēn yuán fù gāo míng,lǎo dà bù xiǎo shì。
不用人若失,用之反成累。bù yòng rén ruò shī,yòng zhī fǎn chéng lèi。
俯仰宇宙间,名虚复何冀。fǔ yǎng yǔ zhòu jiān,míng xū fù hé jì。
处仲与灵宝,犹能乱人世。chù zhòng yǔ líng bǎo,yóu néng luàn rén shì。

题阙

王世贞

明德擅轩龙,不及宋贵人。míng dé shàn xuān lóng,bù jí sòng guì rén。
元魏为残忍,立庶戕其亲。yuán wèi wèi cán rěn,lì shù qiāng qí qīn。
亚子矫之谬,嫡后为大嫔。yà zi jiǎo zhī miù,dí hòu wèi dà pín。
苟在快其私,毋乃乖天伦。gǒu zài kuài qí sī,wú nǎi guāi tiān lún。
胤体登宸极,往往称并尊。yìn tǐ dēng chén jí,wǎng wǎng chēng bìng zūn。
并尊无乃过,隆养礼亦均。bìng zūn wú nǎi guò,lóng yǎng lǐ yì jūn。

题阙

王世贞

吴卒脱瘦冰,功当冠国臣。wú zú tuō shòu bīng,gōng dāng guān guó chén。
但求百斛酒,陶然竟其身。dàn qiú bǎi hú jiǔ,táo rán jìng qí shēn。
园卒为蕲王,致赀巨万缗。yuán zú wèi qí wáng,zhì zī jù wàn mín。
依然抱一瓮,老作灌园人。yī rán bào yī wèng,lǎo zuò guàn yuán rén。
始悟范少伯,得之犹未真。shǐ wù fàn shǎo bó,dé zhī yóu wèi zhēn。
辞越复居陶,忧死复忧贫。cí yuè fù jū táo,yōu sǐ fù yōu pín。
何似两卒贤,名与利俱泯。hé shì liǎng zú xián,míng yǔ lì jù mǐn。

题阙

王世贞

鲁霸倾储宫,大帝为之惑。lǔ bà qīng chǔ gōng,dà dì wèi zhī huò。
及乎登见废,霸亦当大辟。jí hū dēng jiàn fèi,bà yì dāng dà pì。
魏秦倾储宫,势已危夺嫡。wèi qín qīng chǔ gōng,shì yǐ wēi duó dí。
承干用反削,泰遂均州谪。chéng gàn yòng fǎn xuē,tài suì jūn zhōu zhé。
岂唯觊觎解,亦使愤惋释。qǐ wéi jì yú jiě,yì shǐ fèn wǎn shì。
始悟英雄人,为舛亦不极。shǐ wù yīng xióng rén,wèi chuǎn yì bù jí。

题阙

王世贞

营平不贪功,获伸于明主。yíng píng bù tān gōng,huò shēn yú míng zhǔ。
清源不贪功,主骄方黩武。qīng yuán bù tān gōng,zhǔ jiāo fāng dú wǔ。
封拜跬步间,见之弗肯取。fēng bài kuǐ bù jiān,jiàn zhī fú kěn qǔ。
供君一念快,使我万骨腐。gōng jūn yī niàn kuài,shǐ wǒ wàn gǔ fǔ。
禄儿方开边,曷不惭入土。lù ér fāng kāi biān,hé bù cán rù tǔ。

题阙

王世贞

元嘉修内政,江左乃宴宁。yuán jiā xiū nèi zhèng,jiāng zuǒ nǎi yàn níng。
淳熙急外攘,庶事实励精。chún xī jí wài rǎng,shù shì shí lì jīng。
再举再辱师,戎马反纵横。zài jǔ zài rǔ shī,róng mǎ fǎn zòng héng。
拓跋威方振,完颜治复平。tuò bá wēi fāng zhèn,wán yán zhì fù píng。
两劲迫自完,谁能问合并。liǎng jìn pò zì wán,shuí néng wèn hé bìng。
少保痛朱仙,太尉悔崤?。shǎo bǎo tòng zhū xiān,tài wèi huǐ xiáo。
事机苟一失,千载遂无成。shì jī gǒu yī shī,qiān zài suì wú chéng。

题阙

王世贞

曹马虽窃禅,犹存故君礼。cáo mǎ suī qiè chán,yóu cún gù jūn lǐ。
灵宝存晋安,刘宋缘之起。líng bǎo cún jìn ān,liú sòng yuán zhī qǐ。
是以零陵王,掩恨归蒿里。shì yǐ líng líng wáng,yǎn hèn guī hāo lǐ。
一念逞所私,千秋成厉轨。yī niàn chěng suǒ sī,qiān qiū chéng lì guǐ。
诸子岂尽嚚,人人不良死。zhū zi qǐ jǐn yín,rén rén bù liáng sǐ。
不然寄奴勋,夫岂阿瞒比。bù rán jì nú xūn,fū qǐ ā mán bǐ。

题阙

王世贞

彦国领元枢,坚辞格外赐。yàn guó lǐng yuán shū,jiān cí gé wài cì。
一赐何足言,难沮格外事。yī cì hé zú yán,nán jǔ gé wài shì。
老臣于举动,往往见深意。lǎo chén yú jǔ dòng,wǎng wǎng jiàn shēn yì。
鼎足共承君,染指不自制。dǐng zú gòng chéng jūn,rǎn zhǐ bù zì zhì。
椒房与左铛,相与徼恩惠。jiāo fáng yǔ zuǒ dāng,xiāng yǔ jiǎo ēn huì。
患得已不忧,得之了不愧。huàn dé yǐ bù yōu,dé zhī le bù kuì。

题阙

王世贞

东昏逞屠僇,勋庸一朝尽。dōng hūn chěng tú lù,xūn yōng yī cháo jǐn。
赫赫萧兰陵,雍州义师振。hè hè xiāo lán líng,yōng zhōu yì shī zhèn。
岂惟感家难,九有同兹愠。qǐ wéi gǎn jiā nán,jiǔ yǒu tóng zī yùn。
奈何吴娃恋,竟媒彭城衅。nài hé wú wá liàn,jìng méi péng chéng xìn。
不闻夏殷灭,喜妲皆来嫔。bù wén xià yīn miè,xǐ dá jiē lái pín。
人纲既已乖,天道良可信。rén gāng jì yǐ guāi,tiān dào liáng kě xìn。
更读巢刺编,令人发深恨。gèng dú cháo cì biān,lìng rén fā shēn hèn。