古诗词

东武吟

王世贞

罢鸟厌离枝,罢客厌离乡。bà niǎo yàn lí zhī,bà kè yàn lí xiāng。
听君行泣复坐诉,令我断绝少年肠。tīng jūn xíng qì fù zuò sù,lìng wǒ duàn jué shǎo nián cháng。
始从张侯号博望,寻源凿空竟西方。shǐ cóng zhāng hóu hào bó wàng,xún yuán záo kōng jìng xī fāng。
问君何所历,身毒安息大月支。wèn jūn hé suǒ lì,shēn dú ān xī dà yuè zhī。
问君何所见,深目高鼻卷眉髭。wèn jūn hé suǒ jiàn,shēn mù gāo bí juǎn méi zī。
其人何所宝,葡萄汗血香都夷。qí rén hé suǒ bǎo,pú táo hàn xuè xiāng dōu yí。
其俗何所尚,嗜利轻杀易汉儿。qí sú hé suǒ shàng,shì lì qīng shā yì hàn ér。
结营勃律河,士卒樵汲供炊麋。jié yíng bó lǜ hé,shì zú qiáo jí gōng chuī mí。
斧冰十指半堕落,又有猛兽搏食之。fǔ bīng shí zhǐ bàn duò luò,yòu yǒu měng shòu bó shí zhī。
经行十三载,皮肉消尽馀音声。jīng xíng shí sān zài,pí ròu xiāo jǐn yú yīn shēng。
音声固未改,舌强亦难明。yīn shēng gù wèi gǎi,shé qiáng yì nán míng。
忽睹嵬峨之宫阙,不敢遽谓长安城。hū dǔ wéi é zhī gōng quē,bù gǎn jù wèi zhǎng ān chéng。
不知张侯见天子何所言,独封大邑金帛蕃,甲第亦轩轩。bù zhī zhāng hóu jiàn tiān zi hé suǒ yán,dú fēng dà yì jīn bó fān,jiǎ dì yì xuān xuān。
馀者公车门,十上不得论。yú zhě gōng chē mén,shí shàng bù dé lùn。
最后稍为郎,给钱十万令还乡。zuì hòu shāo wèi láng,gěi qián shí wàn lìng hái xiāng。
庐井渐非故,急欲问爷娘。lú jǐng jiàn fēi gù,jí yù wèn yé niáng。
行逢耆旧为相指,双冢累累置道旁。xíng féng qí jiù wèi xiāng zhǐ,shuāng zhǒng lèi lèi zhì dào páng。
新妇逐他人,他人生儿已扶床。xīn fù zhú tā rén,tā rén shēng ér yǐ fú chuáng。
对讫始大悲,耆旧内相疑。duì qì shǐ dà bēi,qí jiù nèi xiāng yí。
别时朱颜复鬒鬓,今来其人鬼邪非。bié shí zhū yán fù zhěn bìn,jīn lái qí rén guǐ xié fēi。
又闻甘泉宫,召按西边事。yòu wén gān quán gōng,zhào àn xī biān shì。
乡导不乏兴,应须故时吏。xiāng dǎo bù fá xīng,yīng xū gù shí lì。
家乡空荡尽,枯骨终远弃。jiā xiāng kōng dàng jǐn,kū gǔ zhōng yuǎn qì。
吁嗟哉,丈夫功成差足乐,不如贫贱佣力作。xū jiē zāi,zhàng fū gōng chéng chà zú lè,bù rú pín jiàn yōng lì zuò。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

徐徵君示灌园诸作率尔奉答

王世贞

一叟汉阴兴,新诗大历才。yī sǒu hàn yīn xīng,xīn shī dà lì cái。
才宁随老尽,诗可傍穷来。cái níng suí lǎo jǐn,shī kě bàng qióng lái。
历落秋声树,青荧晓色苔。lì luò qiū shēng shù,qīng yíng xiǎo sè tái。
衡门知久寂,肯为抱琴开。héng mén zhī jiǔ jì,kěn wèi bào qín kāi。

饮乡人桂树下作

王世贞

桂树扶秋老,藜筇引兴长。guì shù fú qiū lǎo,lí qióng yǐn xīng zhǎng。
短墙过秀色,小径袅幽香。duǎn qiáng guò xiù sè,xiǎo jìng niǎo yōu xiāng。
客自歌招隐,人殊胜辟疆。kè zì gē zhāo yǐn,rén shū shèng pì jiāng。
前身是金粟,米汁但何妨。qián shēn shì jīn sù,mǐ zhī dàn hé fáng。

赠广东袁生

王世贞

山川知粤尽,风物到吴新。shān chuān zhī yuè jǐn,fēng wù dào wú xīn。
旧业馀孤隐,时名傍此身。jiù yè yú gū yǐn,shí míng bàng cǐ shēn。
酒旗随处是,诗卷未全贫。jiǔ qí suí chù shì,shī juǎn wèi quán pín。
为语袁宏道,谁堪赋里人。wèi yǔ yuán hóng dào,shuí kān fù lǐ rén。

赠杨茂才杨之父别驾君则先子尝受业焉杨又馆于族孙进忠其行也乞诗为别

王世贞

谈经而父业,门馆尽时髦。tán jīng ér fù yè,mén guǎn jǐn shí máo。
未竟衔鳣瑞,依然见凤毛。wèi jìng xián zhān ruì,yī rán jiàn fèng máo。
青箱王氏得,绛帐马融高。qīng xiāng wáng shì dé,jiàng zhàng mǎ róng gāo。
欲悉通家意,临岐有佩刀。yù xī tōng jiā yì,lín qí yǒu pèi dāo。

寄赠刘子

王世贞

汉殿辞新月,吴山理旧云。hàn diàn cí xīn yuè,wú shān lǐ jiù yún。
官初拜典客,人自号徵君。guān chū bài diǎn kè,rén zì hào zhēng jūn。
松坞苓从长,芝田鹤自群。sōng wù líng cóng zhǎng,zhī tián hè zì qún。
怜余亦世弃,消息倘相闻。lián yú yì shì qì,xiāo xī tǎng xiāng wén。

谢邵都阃惠荔枝

王世贞

朝来逢驿骑,香色满双函。cháo lái féng yì qí,xiāng sè mǎn shuāng hán。
野老惭推食,将军为绝甘。yě lǎo cán tuī shí,jiāng jūn wèi jué gān。
瓤看澄露写,枝忆紫云酣。ráng kàn chéng lù xiě,zhī yì zǐ yún hān。
寂寞华清在,何人走剑南。jì mò huá qīng zài,hé rén zǒu jiàn nán。

送张敉之白下分得长干里

王世贞

君是张星裔,偏歌玉树花。jūn shì zhāng xīng yì,piān gē yù shù huā。
侬家杨柳色,应接白门鸦。nóng jiā yáng liǔ sè,yīng jiē bái mén yā。
别泪销金粉,新篇掞彩霞。bié lèi xiāo jīn fěn,xīn piān shàn cǎi xiá。
长干六代地,今昔擅豪华。zhǎng gàn liù dài dì,jīn xī shàn háo huá。

又赋得石头城

王世贞

君今何处去,飞棹石头城。jūn jīn hé chù qù,fēi zhào shí tóu chéng。
一堑分天阔,千山拱堞平。yī qiàn fēn tiān kuò,qiān shān gǒng dié píng。
宅犹龙虎气,台忆凤凰名。zhái yóu lóng hǔ qì,tái yì fèng huáng míng。
好是张平子,还能赋两京。hǎo shì zhāng píng zi,hái néng fù liǎng jīng。

虚白上人出关后走笔问之

王世贞

朝来启兰若,啁唽鸟声骄。cháo lái qǐ lán ruò,zhāo xī niǎo shēng jiāo。
见尔定中出,知无觉路遥。jiàn ěr dìng zhōng chū,zhī wú jué lù yáo。
白云初卷衲,寒月尚依瓢。bái yún chū juǎn nà,hán yuè shàng yī piáo。
莫作深山住,禅心处处调。mò zuò shēn shān zhù,chán xīn chù chù diào。

董生善丹青欲为邵武吴使君作小像走笔嘲邵武

王世贞

不必闽天去,吴郎已大都。bù bì mǐn tiān qù,wú láng yǐ dà dōu。
抚膺双睥睨,抵掌一侏儒。fǔ yīng shuāng pì nì,dǐ zhǎng yī zhū rú。
腰带金嫌阔,头毛药渐扶。yāo dài jīn xián kuò,tóu máo yào jiàn fú。
唯馀酒间态,念汝貌能无。wéi yú jiǔ jiān tài,niàn rǔ mào néng wú。

呈华明伯

王世贞

得失区区事,相看弹指中。dé shī qū qū shì,xiāng kàn dàn zhǐ zhōng。
无论塞翁马,况是楚人弓。wú lùn sāi wēng mǎ,kuàng shì chǔ rén gōng。
万态浮云变,寸心明月空。wàn tài fú yún biàn,cùn xīn míng yuè kōng。
延陵何限色,西去有遗宫。yán líng hé xiàn sè,xī qù yǒu yí gōng。

哭周宪副叔夜二首

王世贞

忽得云间信,沈沦世所嗟。hū dé yún jiān xìn,shěn lún shì suǒ jiē。
百年循吏传,十口孝廉家。bǎi nián xún lì chuán,shí kǒu xiào lián jiā。
落日窥诗草,严霜负鬓华。luò rì kuī shī cǎo,yán shuāng fù bìn huá。
不知门弟子,若个是侯芭。bù zhī mén dì zi,ruò gè shì hóu bā。

哭周宪副叔夜二首

王世贞

十载三为别,那堪此别遥。shí zài sān wèi bié,nà kān cǐ bié yáo。
剑星飞后象,梁月梦回标。jiàn xīng fēi hòu xiàng,liáng yuè mèng huí biāo。
名尚山涛启,魂先宋玉招。míng shàng shān tāo qǐ,hún xiān sòng yù zhāo。
未应弦便绝,流水觉萧条。wèi yīng xián biàn jué,liú shuǐ jué xiāo tiáo。

王水部祠古柏

王世贞

宋祠王水部,庭柏岁能深。sòng cí wáng shuǐ bù,tíng bǎi suì néng shēn。
老狎冰霜色,寒窥天地心。lǎo xiá bīng shuāng sè,hán kuī tiān dì xīn。
夜根回虎攫,秋牝发龙吟。yè gēn huí hǔ jué,qiū pìn fā lóng yín。
莫作明堂思,馀生恐见侵。mò zuò míng táng sī,yú shēng kǒng jiàn qīn。

邵将军亡鹤

王世贞

秋来双病羽,无梦再乘轩。qiū lái shuāng bìng yǔ,wú mèng zài chéng xuān。
已验浮丘相,难招丁令魂。yǐ yàn fú qiū xiāng,nán zhāo dīng lìng hún。
白云遗响断,修竹败翎存。bái yún yí xiǎng duàn,xiū zhú bài líng cún。
一片华阳石,千年意可论。yī piàn huá yáng shí,qiān nián yì kě lùn。