古诗词

乐府变十九首治兵使者行当雁门太守

王世贞

富贵且莫求,贫贱且莫忧。fù guì qiě mò qiú,pín jiàn qiě mò yōu。
奉君一卮酒,为君奏钧州。fèng jūn yī zhī jiǔ,wèi jūn zòu jūn zhōu。
钧州先王日,恩宠冠诸侯。jūn zhōu xiān wáng rì,ēn chǒng guān zhū hóu。
斗大黄金玺,真人刻上头。dòu dà huáng jīn xǐ,zhēn rén kè shàng tóu。
下令黔黎伏,上用神鬼愁。xià lìng qián lí fú,shàng yòng shén guǐ chóu。
后宫五百人,一一玉搔头。hòu gōng wǔ bǎi rén,yī yī yù sāo tóu。
工作侔尚方,永巷儗长秋。gōng zuò móu shàng fāng,yǒng xiàng nǐ zhǎng qiū。
枚马不足谭,八公日从游。méi mǎ bù zú tán,bā gōng rì cóng yóu。
守令惕惕来,白事长叩头。shǒu lìng tì tì lái,bái shì zhǎng kòu tóu。
御史昂昂来,旬月论为囚。yù shǐ áng áng lái,xún yuè lùn wèi qiú。
数极终有归,祻至不自谋。shù jí zhōng yǒu guī,gù zhì bù zì móu。
急风覆破樯,天火烧枯桑。jí fēng fù pò qiáng,tiān huǒ shāo kū sāng。
前人抽栋去,后人压空房。qián rén chōu dòng qù,hòu rén yā kōng fáng。
可怜少年子,急利好儿郎。kě lián shǎo nián zi,jí lì hǎo ér láng。
深宫不足居,要走高皇乡。shēn gōng bù zú jū,yào zǒu gāo huáng xiāng。
红粉厌为土,改作估客装。hóng fěn yàn wèi tǔ,gǎi zuò gū kè zhuāng。
谬称平阳骑,去狎秦淮倡。miù chēng píng yáng qí,qù xiá qín huái chàng。
秦淮欢不足,逻骑忽纵横。qín huái huān bù zú,luó qí hū zòng héng。
旦夕长安道,冠盖郁相望。dàn xī zhǎng ān dào,guān gài yù xiāng wàng。
中坐中贵人,貂裘金左珰。zhōng zuò zhōng guì rén,diāo qiú jīn zuǒ dāng。
先收真人玺,后夺诸王章。xiān shōu zhēn rén xǐ,hòu duó zhū wáng zhāng。
昔日甘泉殿,千里若咫尺。xī rì gān quán diàn,qiān lǐ ruò zhǐ chǐ。
今日未央门,一叩不复得。jīn rì wèi yāng mén,yī kòu bù fù dé。
手种桃李花,须臾变荆棘。shǒu zhǒng táo lǐ huā,xū yú biàn jīng jí。
投书太保府,行金丞相宅。tóu shū tài bǎo fǔ,xíng jīn chéng xiāng zhái。
但进不复论,杳如海沈石。dàn jìn bù fù lùn,yǎo rú hǎi shěn shí。
四门陈刁斗,击令心肠坼。sì mén chén diāo dòu,jī lìng xīn cháng chè。
鸡犬寂无声,幸弄争逃匿。jī quǎn jì wú shēng,xìng nòng zhēng táo nì。
掩泣复沈沦,洒谓众夫人。yǎn qì fù shěn lún,sǎ wèi zhòng fū rén。
昔忝千乘主,安能縳辎轮。xī tiǎn qiān chéng zhǔ,ān néng juàn zī lún。
谁言乃公勇,千载不复晨。shuí yán nǎi gōng yǒng,qiān zài bù fù chén。
但没从我去,存者他人亲。dàn méi cóng wǒ qù,cún zhě tā rén qīn。
华容慨起舞,虞姬絮前陈。huá róng kǎi qǐ wǔ,yú jī xù qián chén。
急风覆破樯,畴不喂饥鳞。jí fēng fù pò qiáng,chóu bù wèi jī lín。
天火烧空桑,女萝亦见焚。tiān huǒ shāo kōng sāng,nǚ luó yì jiàn fén。
引颈各高悬,举宫向沈沦。yǐn jǐng gè gāo xuán,jǔ gōng xiàng shěn lún。
我欲竟此曲,罢曲涕泗涟。wǒ yù jìng cǐ qū,bà qū tì sì lián。
日月与雷霆,往往任高天。rì yuè yǔ léi tíng,wǎng wǎng rèn gāo tiān。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

王汝止先生过访弇园有述

王世贞

欲求无谶师,为我谶绮语。yù qiú wú chèn shī,wèi wǒ chèn qǐ yǔ。
三界无处寻,久堕泥犁土。sān jiè wú chù xún,jiǔ duò ní lí tǔ。

陈翁六十于鳦先请诗寿之得一绝句

王世贞

宣发貌如童,藏书比素封。xuān fā mào rú tóng,cáng shū bǐ sù fēng。
何须二千石,有子是元龙。hé xū èr qiān shí,yǒu zi shì yuán lóng。

题画

王世贞

商船一入淮,便问淮阴社。shāng chuán yī rù huái,biàn wèn huái yīn shè。
买酒新城中,来醉旧城下。mǎi jiǔ xīn chéng zhōng,lái zuì jiù chéng xià。

题画

王世贞

甓社湖头暝,维梢酒一杯。pì shè hú tóu míng,wéi shāo jiǔ yī bēi。
不知初月上,疑是蚌珠来。bù zhī chū yuè shàng,yí shì bàng zhū lái。

题画

王世贞

二十四桥月,醉踏未成半。èr shí sì qiáo yuè,zuì tà wèi chéng bàn。
终夜歌吹喧,谁传广陵散。zhōng yè gē chuī xuān,shuí chuán guǎng líng sàn。

题画

王世贞

唤船扬子渡,来往无一刻。huàn chuán yáng zi dù,lái wǎng wú yī kè。
胜作天堑时,乾坤限南北。shèng zuò tiān qiàn shí,qián kūn xiàn nán běi。

题画

王世贞

茅君挟二弟,去骑三白鹄。máo jūn xié èr dì,qù qí sān bái gǔ。
良常西南垂,可能借人宿。liáng cháng xī nán chuí,kě néng jiè rén sù。

题画

王世贞

下为范公祠,上为万笏林。xià wèi fàn gōng cí,shàng wèi wàn hù lín。
空瞻范公笏,不晓范公心。kōng zhān fàn gōng hù,bù xiǎo fàn gōng xīn。

题画

王世贞

拔地一千尺,割城三百亩。bá dì yī qiān chǐ,gē chéng sān bǎi mǔ。
中有万玉山,此腹知不负。zhōng yǒu wàn yù shān,cǐ fù zhī bù fù。

题画

王世贞

载酒垂虹桥,鼓吹乘暝发。zài jiǔ chuí hóng qiáo,gǔ chuī chéng míng fā。
瞥见金波流,七十二残月。piē jiàn jīn bō liú,qī shí èr cán yuè。

题画

王世贞

岳王坟畔松,枝枝尽南向。yuè wáng fén pàn sōng,zhī zhī jǐn nán xiàng。
无那临皋亭,国书偏北上。wú nà lín gāo tíng,guó shū piān běi shàng。

题画

王世贞

栖云佛堂顶,流水僧寮下。qī yún fú táng dǐng,liú shuǐ sēng liáo xià。
为恋清梵音,跳珠不成写。wèi liàn qīng fàn yīn,tiào zhū bù chéng xiě。

南昌饶生善医余友王茂才有隐疾能起之索二绝句一韵以赠

王世贞

探囊得秘药,投杖已沈疴。tàn náng dé mì yào,tóu zhàng yǐ shěn kē。
试语天帝栎,论功应孰多。shì yǔ tiān dì lì,lùn gōng yīng shú duō。

南昌饶生善医余友王茂才有隐疾能起之索二绝句一韵以赠

王世贞

博得群珠赠,王郎起卧疴。bó dé qún zhū zèng,wáng láng qǐ wò kē。
如逢魏侯疾,转见赐车多。rú féng wèi hóu jí,zhuǎn jiàn cì chē duō。

嘉则长卿复以五言绝句二十首博和有如乐府者有如咏史者漫为倚答当更许我事不许我情也仰山师云神道则不无佛法须还老夫在一笑避雨陵

王世贞

昔闻六龙驾,蜿蜒二陵间。xī wén liù lóng jià,wān yán èr líng jiān。
至今风雨后,清跸满空山。zhì jīn fēng yǔ hòu,qīng bì mǎn kōng shān。