古诗词

乐府变十九首治兵使者行当雁门太守

王世贞

富贵且莫求,贫贱且莫忧。fù guì qiě mò qiú,pín jiàn qiě mò yōu。
奉君一卮酒,为君奏钧州。fèng jūn yī zhī jiǔ,wèi jūn zòu jūn zhōu。
钧州先王日,恩宠冠诸侯。jūn zhōu xiān wáng rì,ēn chǒng guān zhū hóu。
斗大黄金玺,真人刻上头。dòu dà huáng jīn xǐ,zhēn rén kè shàng tóu。
下令黔黎伏,上用神鬼愁。xià lìng qián lí fú,shàng yòng shén guǐ chóu。
后宫五百人,一一玉搔头。hòu gōng wǔ bǎi rén,yī yī yù sāo tóu。
工作侔尚方,永巷儗长秋。gōng zuò móu shàng fāng,yǒng xiàng nǐ zhǎng qiū。
枚马不足谭,八公日从游。méi mǎ bù zú tán,bā gōng rì cóng yóu。
守令惕惕来,白事长叩头。shǒu lìng tì tì lái,bái shì zhǎng kòu tóu。
御史昂昂来,旬月论为囚。yù shǐ áng áng lái,xún yuè lùn wèi qiú。
数极终有归,祻至不自谋。shù jí zhōng yǒu guī,gù zhì bù zì móu。
急风覆破樯,天火烧枯桑。jí fēng fù pò qiáng,tiān huǒ shāo kū sāng。
前人抽栋去,后人压空房。qián rén chōu dòng qù,hòu rén yā kōng fáng。
可怜少年子,急利好儿郎。kě lián shǎo nián zi,jí lì hǎo ér láng。
深宫不足居,要走高皇乡。shēn gōng bù zú jū,yào zǒu gāo huáng xiāng。
红粉厌为土,改作估客装。hóng fěn yàn wèi tǔ,gǎi zuò gū kè zhuāng。
谬称平阳骑,去狎秦淮倡。miù chēng píng yáng qí,qù xiá qín huái chàng。
秦淮欢不足,逻骑忽纵横。qín huái huān bù zú,luó qí hū zòng héng。
旦夕长安道,冠盖郁相望。dàn xī zhǎng ān dào,guān gài yù xiāng wàng。
中坐中贵人,貂裘金左珰。zhōng zuò zhōng guì rén,diāo qiú jīn zuǒ dāng。
先收真人玺,后夺诸王章。xiān shōu zhēn rén xǐ,hòu duó zhū wáng zhāng。
昔日甘泉殿,千里若咫尺。xī rì gān quán diàn,qiān lǐ ruò zhǐ chǐ。
今日未央门,一叩不复得。jīn rì wèi yāng mén,yī kòu bù fù dé。
手种桃李花,须臾变荆棘。shǒu zhǒng táo lǐ huā,xū yú biàn jīng jí。
投书太保府,行金丞相宅。tóu shū tài bǎo fǔ,xíng jīn chéng xiāng zhái。
但进不复论,杳如海沈石。dàn jìn bù fù lùn,yǎo rú hǎi shěn shí。
四门陈刁斗,击令心肠坼。sì mén chén diāo dòu,jī lìng xīn cháng chè。
鸡犬寂无声,幸弄争逃匿。jī quǎn jì wú shēng,xìng nòng zhēng táo nì。
掩泣复沈沦,洒谓众夫人。yǎn qì fù shěn lún,sǎ wèi zhòng fū rén。
昔忝千乘主,安能縳辎轮。xī tiǎn qiān chéng zhǔ,ān néng juàn zī lún。
谁言乃公勇,千载不复晨。shuí yán nǎi gōng yǒng,qiān zài bù fù chén。
但没从我去,存者他人亲。dàn méi cóng wǒ qù,cún zhě tā rén qīn。
华容慨起舞,虞姬絮前陈。huá róng kǎi qǐ wǔ,yú jī xù qián chén。
急风覆破樯,畴不喂饥鳞。jí fēng fù pò qiáng,chóu bù wèi jī lín。
天火烧空桑,女萝亦见焚。tiān huǒ shāo kōng sāng,nǚ luó yì jiàn fén。
引颈各高悬,举宫向沈沦。yǐn jǐng gè gāo xuán,jǔ gōng xiàng shěn lún。
我欲竟此曲,罢曲涕泗涟。wǒ yù jìng cǐ qū,bà qū tì sì lián。
日月与雷霆,往往任高天。rì yuè yǔ léi tíng,wǎng wǎng rèn gāo tiān。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

初入道史氏妇病死诗以伤之

王世贞

初将七魄试重泉,同学群姑尽惘然。chū jiāng qī pò shì zhòng quán,tóng xué qún gū jǐn wǎng rán。
不信已生忉利界,散花先到世尊前。bù xìn yǐ shēng dāo lì jiè,sàn huā xiān dào shì zūn qián。

过新第

王世贞

压帘银蒜玉钩斜,数缕沈烟袅绛纱。yā lián yín suàn yù gōu xié,shù lǚ shěn yān niǎo jiàng shā。
曾向此中投一宿,不知端的是谁家。céng xiàng cǐ zhōng tóu yī sù,bù zhī duān de shì shuí jiā。

过弇园

王世贞

平泉花木四时春,抛作朱崖万里身。píng quán huā mù sì shí chūn,pāo zuò zhū yá wàn lǐ shēn。
争似弇园三五步,尽将春色付游人。zhēng shì yǎn yuán sān wǔ bù,jǐn jiāng chūn sè fù yóu rén。

仲冬望乍晴风横甚而窗月破梦有成

王世贞

霁月疏窗分外明,狂风无奈海潮声。jì yuè shū chuāng fēn wài míng,kuáng fēng wú nài hǎi cháo shēng。
谁能忍冷孤峰宿,坐看沈波洗太清。shuí néng rěn lěng gū fēng sù,zuò kàn shěn bō xǐ tài qīng。

极寒拨垆中灰得小火遂成

王世贞

榾柮灰残冷更新,拨深微火似鱼鳞。gǔ duò huī cán lěng gèng xīn,bō shēn wēi huǒ shì yú lín。
虽然拨得无些子,少选能为满屋春。suī rán bō dé wú xiē zi,shǎo xuǎn néng wèi mǎn wū chūn。

穆考功敬甫早岁乞休惟以读书苦吟为事今年拟少陵秋兴八首使其子光胤习右军书书之见寄走笔为谢得四绝句

王世贞

迟鸿台畔擅三余,良冶为箕也不疏。chí hóng tái pàn shàn sān yú,liáng yě wèi jī yě bù shū。
欲识自相师友意,少陵秋兴右军书。yù shí zì xiāng shī yǒu yì,shǎo líng qiū xīng yòu jūn shū。

穆考功敬甫早岁乞休惟以读书苦吟为事今年拟少陵秋兴八首使其子光胤习右军书书之见寄走笔为谢得四绝句

王世贞

谁道扶风近帝都,绕台千匝尽江湖。shuí dào fú fēng jìn dì dōu,rào tái qiān zā jǐn jiāng hú。
南荒岂少同游侣,踏遍春风闻鹧鸪。nán huāng qǐ shǎo tóng yóu lǚ,tà biàn chūn fēng wén zhè gū。

穆考功敬甫早岁乞休惟以读书苦吟为事今年拟少陵秋兴八首使其子光胤习右军书书之见寄走笔为谢得四绝句

王世贞

纵横彩笔写云霞,其奈山人行径赊。zòng héng cǎi bǐ xiě yún xiá,qí nài shān rén xíng jìng shē。
绮语谶来无一事,偶然微雪警窗纱。qǐ yǔ chèn lái wú yī shì,ǒu rán wēi xuě jǐng chuāng shā。

穆考功敬甫早岁乞休惟以读书苦吟为事今年拟少陵秋兴八首使其子光胤习右军书书之见寄走笔为谢得四绝句

王世贞

羊家小婢学夫人,到底悲欢不属身。yáng jiā xiǎo bì xué fū rén,dào dǐ bēi huān bù shǔ shēn。
争似娙娥妆洗尽,自然冰玉离风尘。zhēng shì xíng é zhuāng xǐ jǐn,zì rán bīng yù lí fēng chén。

正月六日送舍弟河口即事偶成

王世贞

青丝忽散木兰舟,迭鼓扬舲可自由。qīng sī hū sàn mù lán zhōu,dié gǔ yáng líng kě zì yóu。
欲试离心无处觅,一湾新月乍当头。yù shì lí xīn wú chù mì,yī wān xīn yuè zhà dāng tóu。

正月六日送舍弟河口即事偶成

王世贞

三千里外是西秦,五步东头故里闉。sān qiān lǐ wài shì xī qín,wǔ bù dōng tóu gù lǐ yīn。
谁信一杯分手后,便为函谷听鸡人。shuí xìn yī bēi fēn shǒu hòu,biàn wèi hán gǔ tīng jī rén。

正月六日送舍弟河口即事偶成

王世贞

过船仍戴紫阳巾,鼓吹旌旗闹杀人。guò chuán réng dài zǐ yáng jīn,gǔ chuī jīng qí nào shā rén。
了得去留无碍意,不论居士宰官身。le dé qù liú wú ài yì,bù lùn jū shì zǎi guān shēn。

正月六日送舍弟河口即事偶成

王世贞

道人巾裹比丘衣,炊黍烹葵尽解肥。dào rén jīn guǒ bǐ qiū yī,chuī shǔ pēng kuí jǐn jiě féi。
无石可留初起牧,有乘专待世亲归。wú shí kě liú chū qǐ mù,yǒu chéng zhuān dài shì qīn guī。

正月六日送舍弟河口即事偶成

王世贞

经年不踏水西门,也似城居也似村。jīng nián bù tà shuǐ xī mén,yě shì chéng jū yě shì cūn。
拂面东风犹未识,偶然微绿现篱根。fú miàn dōng fēng yóu wèi shí,ǒu rán wēi lǜ xiàn lí gēn。

正月六日送舍弟河口即事偶成

王世贞

翻因爱弟有离筵,群从儿孙满目前。fān yīn ài dì yǒu lí yán,qún cóng ér sūn mǎn mù qián。
总是现来阿閦国,一灯还傍佛龛悬。zǒng shì xiàn lái ā chù guó,yī dēng hái bàng fú kān xuán。