古诗词

乐府变十九首治兵使者行当雁门太守

王世贞

白莲花,捧世尊。bái lián huā,pěng shì zūn。
左跪圣母,右拜神君。zuǒ guì shèng mǔ,yòu bài shén jūn。
莲花水,浴金盆。lián huā shuǐ,yù jīn pén。
男女行照之,女为后妃男侯王。nán nǚ xíng zhào zhī,nǚ wèi hòu fēi nán hóu wáng。
金貂罗纨耀两行。jīn diāo luó wán yào liǎng xíng。
生当踏玉阶,死当坐天堂。shēng dāng tà yù jiē,sǐ dāng zuò tiān táng。
谁为遣汝来,丘太师、周太师,却立那,颜东西。shuí wèi qiǎn rǔ lái,qiū tài shī zhōu tài shī,què lì nà,yán dōng xī。
授汝尺一锦牍,赤白号带两头垂。shòu rǔ chǐ yī jǐn dú,chì bái hào dài liǎng tóu chuí。
但入上谷云中得,好儿郎,因依精兵十万骑,一一衔枚后头随。dàn rù shàng gǔ yún zhōng dé,hǎo ér láng,yīn yī jīng bīng shí wàn qí,yī yī xián méi hòu tóu suí。
天运好反覆,白发所谋私。tiān yùn hǎo fǎn fù,bái fā suǒ móu sī。
反接向市中,号呼众男女,曷不救我为。fǎn jiē xiàng shì zhōng,hào hū zhòng nán nǚ,hé bù jiù wǒ wèi。
救我死者坐天堂,生当踏玉阶。jiù wǒ sǐ zhě zuò tiān táng,shēng dāng tà yù jiē。
忽有一书生,众不识为谁。hū yǒu yī shū shēng,zhòng bù shí wèi shuí。
书生从何来,乃是阙下上书男子,长流关外醉卧阛阓间,夜半缚致之。shū shēng cóng hé lái,nǎi shì quē xià shàng shū nán zi,zhǎng liú guān wài zuì wò huán huì jiān,yè bàn fù zhì zhī。
桃李种山冈,莲花种湖陂。táo lǐ zhǒng shān gāng,lián huā zhǒng hú bēi。
刺舟摘莲花,却折桃李枝。cì zhōu zhāi lián huā,què zhé táo lǐ zhī。
东市标,书生头。dōng shì biāo,shū shēng tóu。
鼓曈昽,使者輶。gǔ tóng lóng,shǐ zhě yóu。
千金赏,万户侯。qiān jīn shǎng,wàn hù hóu。
道傍跌足涕被面。dào bàng diē zú tì bèi miàn。
中丞封,御史转。zhōng chéng fēng,yù shǐ zhuǎn。
丞相阁中三日宴。chéng xiāng gé zhōng sān rì yàn。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

别于鳞子与子相明卿十绝

王世贞

罗浮秋至重嶙峋,漳水寒流月色新。luó fú qiū zhì zhòng lín xún,zhāng shuǐ hán liú yuè sè xīn。
南北归来俱自好,不知裘马倦游人。nán běi guī lái jù zì hǎo,bù zhī qiú mǎ juàn yóu rén。

别于鳞子与子相明卿十绝

王世贞

褰裳去采汉江兰,日暮江深春水寒。qiān shang qù cǎi hàn jiāng lán,rì mù jiāng shēn chūn shuǐ hán。
欲寄一枝君自赏,傍人应作艾萧看。yù jì yī zhī jūn zì shǎng,bàng rén yīng zuò ài xiāo kàn。

别于鳞子与子相明卿十绝

王世贞

当年季子去归吴,缟带谁遗别思孤。dāng nián jì zi qù guī wú,gǎo dài shuí yí bié sī gū。
十二国风论欲尽,大帆明月满姑苏。shí èr guó fēng lùn yù jǐn,dà fān míng yuè mǎn gū sū。

别弟

王世贞

别时携手上河梁,两岸相看即异乡。bié shí xié shǒu shàng hé liáng,liǎng àn xiāng kàn jí yì xiāng。
独立苍茫归骑晚,春来月色倍如霜。dú lì cāng máng guī qí wǎn,chūn lái yuè sè bèi rú shuāng。

别弟

王世贞

鸣铙叠吹凤池头,玉勒金羁控紫骝。míng náo dié chuī fèng chí tóu,yù lēi jīn jī kòng zǐ liú。
无那别时言不尽,逢人日日问青州。wú nà bié shí yán bù jǐn,féng rén rì rì wèn qīng zhōu。

即事三绝

王世贞

阖闾城外闪旌旗,荡寇楼船十万师。hé lǘ chéng wài shǎn jīng qí,dàng kòu lóu chuán shí wàn shī。
为问幕中诸上客,何人不揖羽林儿。wèi wèn mù zhōng zhū shàng kè,hé rén bù yī yǔ lín ér。

即事三绝

王世贞

欲提长剑斩长鲸,归拥春农海畔耕。yù tí zhǎng jiàn zhǎn zhǎng jīng,guī yōng chūn nóng hǎi pàn gēng。
纵有微勋麟阁上,柏梁先逊侍中名。zòng yǒu wēi xūn lín gé shàng,bǎi liáng xiān xùn shì zhōng míng。

即事三绝

王世贞

护军旌传有光辉,马首黄金意气归。hù jūn jīng chuán yǒu guāng huī,mǎ shǒu huáng jīn yì qì guī。
挑尽机头红女泪,又劳天子赐春衣。tiāo jǐn jī tóu hóng nǚ lèi,yòu láo tiān zi cì chūn yī。

送顾子行员外谪判太平五绝

王世贞

天门秋色挂帆开,候吏遥从采石来。tiān mén qiū sè guà fān kāi,hòu lì yáo cóng cǎi shí lái。
醉着锦袍明月下,千年人道谪仙才。zuì zhe jǐn páo míng yuè xià,qiān nián rén dào zhé xiān cái。

送顾子行员外谪判太平五绝

王世贞

晋朝姑孰接秦关,饮马淮流一线间。jìn cháo gū shú jiē qín guān,yǐn mǎ huái liú yī xiàn jiān。
今日中原无插羽,不妨词客醉龙山。jīn rì zhōng yuán wú chā yǔ,bù fáng cí kè zuì lóng shān。

送顾子行员外谪判太平五绝

王世贞

客路仍闻送逐臣,与君那得不沾巾。kè lù réng wén sòng zhú chén,yǔ jūn nà dé bù zhān jīn。
秋云桐柏离帆影,霜落丹枫两地新。qiū yún tóng bǎi lí fān yǐng,shuāng luò dān fēng liǎng dì xīn。

送顾子行员外谪判太平五绝

王世贞

楼船叠鼓大江流,别驾新开南豫州。lóu chuán dié gǔ dà jiāng liú,bié jià xīn kāi nán yù zhōu。
四郭春骄罗绮色,向来仙客不知愁。sì guō chūn jiāo luó qǐ sè,xiàng lái xiān kè bù zhī chóu。

送顾子行员外谪判太平五绝

王世贞

公檄寒稀郡事饶,试陪宾从上凌歊。gōng xí hán xī jùn shì ráo,shì péi bīn cóng shàng líng xiāo。
只今惟有黄山月,犹似蛾眉恨未消。zhǐ jīn wéi yǒu huáng shān yuè,yóu shì é méi hèn wèi xiāo。

闻子相归不能待寄之

王世贞

桐柏江头春雁稀,故人闻向日边归。tóng bǎi jiāng tóu chūn yàn xī,gù rén wén xiàng rì biān guī。
扁舟欲系遥相待,万户清霜夜捣衣。biǎn zhōu yù xì yáo xiāng dài,wàn hù qīng shuāng yè dǎo yī。

扬州访张有功不值

王世贞

遥闻李白在扬州,银瓮葡萄晚自愁。yáo wén lǐ bái zài yáng zhōu,yín wèng pú táo wǎn zì chóu。
曲罢广陵人不见,萧条枫叶映寒流。qū bà guǎng líng rén bù jiàn,xiāo tiáo fēng yè yìng hán liú。