古诗词

乐府变十章楚悯王

王世贞

黄河西来昆仑,小复前汇玉关。huáng hé xī lái kūn lún,xiǎo fù qián huì yù guān。
自是白羊楼烦。zì shì bái yáng lóu fán。
汉将所筑城,犬牙其间。hàn jiāng suǒ zhù chéng,quǎn yá qí jiān。
敌阑入之不休。dí lán rù zhī bù xiū。
橐驼騊駼牦牛。tuó tuó táo tú máo niú。
控弦穹庐四周。kòng xián qióng lú sì zhōu。
自我失新秦州。zì wǒ shī xīn qín zhōu。
与敌杂治共繇。yǔ dí zá zhì gòng yáo。
大夫大夫,曾君忧虞。dà fū dà fū,céng jūn yōu yú。
人吏买马具车。rén lì mǎi mǎ jù chē。
诘朝慷慨就途。jí cháo kāng kǎi jiù tú。
上请誓剑玺书。shàng qǐng shì jiàn xǐ shū。
咄嗟大夫,不睹长安之城,武安魏其。duō jiē dà fū,bù dǔ zhǎng ān zhī chéng,wǔ ān wèi qí。
日夜引绳龂龂,千金偏行奚为。rì yè yǐn shéng yín yín,qiān jīn piān xíng xī wèi。
金吾白发之赫哉天威。jīn wú bái fā zhī hè zāi tiān wēi。
咄嗟大夫,不见兵出玉关,乃见稿街之西,不悬郅支,乃悬大夫。duō jiē dà fū,bù jiàn bīng chū yù guān,nǎi jiàn gǎo jiē zhī xī,bù xuán zhì zhī,nǎi xuán dà fū。
万水东流,鱼西上钩。wàn shuǐ dōng liú,yú xī shàng gōu。
谁独为敌,人快私雠。shuí dú wèi dí,rén kuài sī chóu。
咄嗟大夫,乃为相君快其雠。duō jiē dà fū,nǎi wèi xiāng jūn kuài qí chóu。
咄嗟大夫气尽,不复欢谣。duō jiē dà fū qì jǐn,bù fù huān yáo。
离离山下苗,托荫山上桃。lí lí shān xià miáo,tuō yīn shān shàng táo。
风吹桃根堕,苗行代桃焦。fēng chuī táo gēn duò,miáo xíng dài táo jiāo。
可怜生无常,生死借人骄。kě lián shēng wú cháng,shēng sǐ jiè rén jiāo。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

治河傅中丞何侍御呼饮行台赋谢

王世贞

急管深杯缓客愁,严霜不傍月华流。jí guǎn shēn bēi huǎn kè chóu,yán shuāng bù bàng yuè huá liú。
中丞屋上乌能好,御史车前骢欲留。zhōng chéng wū shàng wū néng hǎo,yù shǐ chē qián cōng yù liú。
今去咏何真作柱,古来称傅仗为舟。jīn qù yǒng hé zhēn zuò zhù,gǔ lái chēng fù zhàng wèi zhōu。
清朝功业堪俱就,转饷从输第一筹。qīng cháo gōng yè kān jù jiù,zhuǎn xiǎng cóng shū dì yī chóu。

维扬过丁户部有赠

王世贞

与君三日话连床,江左风流共一方。yǔ jūn sān rì huà lián chuáng,jiāng zuǒ fēng liú gòng yī fāng。
再入嘉隆循吏传,两为南北度支郎。zài rù jiā lóng xún lì chuán,liǎng wèi nán běi dù zhī láng。
弦中白雪心孤赏,座里春风客对忘。xián zhōng bái xuě xīn gū shǎng,zuò lǐ chūn fēng kè duì wàng。
若忆陈王欢怨句,先朝姓字雅相当。ruò yì chén wáng huān yuàn jù,xiān cháo xìng zì yǎ xiāng dāng。

仪真道中

王世贞

中丞腊月上真州,送客俱辞影仅留。zhōng chéng là yuè shàng zhēn zhōu,sòng kè jù cí yǐng jǐn liú。
出处本来无系着,东公元不碍夷犹。chū chù běn lái wú xì zhe,dōng gōng yuán bù ài yí yóu。
霜严未泄前旌色,冰老能封小涧流。shuāng yán wèi xiè qián jīng sè,bīng lǎo néng fēng xiǎo jiàn liú。
寄语拥垆儿女道,老夫装束竟何求。jì yǔ yōng lú ér nǚ dào,lǎo fū zhuāng shù jìng hé qiú。

邀助甫自汝出会并伸劝驾

王世贞

知君高枕狎年光,休汝篇成自一方。zhī jūn gāo zhěn xiá nián guāng,xiū rǔ piān chéng zì yī fāng。
名士风流谁甲乙,故人星在莫参商。míng shì fēng liú shuí jiǎ yǐ,gù rén xīng zài mò cān shāng。
便因先出甘龙尾,倘得新评许雁行。biàn yīn xiān chū gān lóng wěi,tǎng dé xīn píng xǔ yàn xíng。
岩穴清时垂欲尽,可能无意奏长杨。yán xué qīng shí chuí yù jǐn,kě néng wú yì zòu zhǎng yáng。

助甫以病不出会遗诗见赠怅然有答

王世贞

已付寒轺落照中,可因霜老误征鸿。yǐ fù hán yáo luò zhào zhōng,kě yīn shuāng lǎo wù zhēng hóng。
逃名张廌千竿竹,起色枚生百尺桐。táo míng zhāng zhì qiān gān zhú,qǐ sè méi shēng bǎi chǐ tóng。
家近阳城堪自妒,里无春雪向谁工。jiā jìn yáng chéng kān zì dù,lǐ wú chūn xuě xiàng shuí gōng。
欲知岁晏相思意,萧瑟孤城事事同。yù zhī suì yàn xiāng sī yì,xiāo sè gū chéng shì shì tóng。

答武昌赵中丞良弼

王世贞

霜后梅花惊客邮,知公青盻在襄州。shuāng hòu méi huā jīng kè yóu,zhī gōng qīng xì zài xiāng zhōu。
曾于江夏叨参佐,敢向奇章拟上游。céng yú jiāng xià dāo cān zuǒ,gǎn xiàng qí zhāng nǐ shàng yóu。
春至双鱼思溯汉,月明孤鹤怅登楼。chūn zhì shuāng yú sī sù hàn,yuè míng gū hè chàng dēng lóu。
何时对搦兰台管,一扫雄风万古愁。hé shí duì nuò lán tái guǎn,yī sǎo xióng fēng wàn gǔ chóu。

大梁候吴明卿不得闻尚留里中赋此促之

王世贞

一往除书岁月深,怪来鸿信误追寻。yī wǎng chú shū suì yuè shēn,guài lái hóng xìn wù zhuī xún。
三朝老共思家梦,万里归偏薄宦心。sān cháo lǎo gòng sī jiā mèng,wàn lǐ guī piān báo huàn xīn。
客笑元长宁寂寂,人窥夥涉莫□□。kè xiào yuán zhǎng níng jì jì,rén kuī huǒ shè mò。
□□□□□□□,□□□□□□□。,。

乙亥元日独坐试笔时余五十矣

王世贞

江城铃阁隐欹梧,竹影徐移拂茗垆。jiāng chéng líng gé yǐn yī wú,zhú yǐng xú yí fú míng lú。
雪后郧山俱献玉,春来汉水不藏珠。xuě hòu yún shān jù xiàn yù,chūn lái hàn shuǐ bù cáng zhū。
将登服政心犹懒,欲数前非念已徂。jiāng dēng fú zhèng xīn yóu lǎn,yù shù qián fēi niàn yǐ cú。
了却朝天无一事,已拚清兴到屠苏。le què cháo tiān wú yī shì,yǐ pàn qīng xīng dào tú sū。

归思并寄怀留省太宰刘公少司马凌公少司空徐公

王世贞

屈指曾停雪夜舟,双旌宛转更西游。qū zhǐ céng tíng xuě yè zhōu,shuāng jīng wǎn zhuǎn gèng xī yóu。
功名向好应知足,朋旧虽稀渐到头。gōng míng xiàng hǎo yīng zhī zú,péng jiù suī xī jiàn dào tóu。
孤梦自悬钟阜月,尺书难溯汉江流。gū mèng zì xuán zhōng fù yuè,chǐ shū nán sù hàn jiāng liú。
莫愁白简妨人事,能遣青山近沃洲。mò chóu bái jiǎn fáng rén shì,néng qiǎn qīng shān jìn wò zhōu。

寄肖甫

王世贞

音尘莫恨蓟门疏,郧府天西远自如。yīn chén mò hèn jì mén shū,yún fǔ tiān xī yuǎn zì rú。
地尽岷峨唯鸟道,江分蜀汉少鱼书。dì jǐn mín é wéi niǎo dào,jiāng fēn shǔ hàn shǎo yú shū。
诸贤讲德甘棠后,万事惊心小草馀。zhū xián jiǎng dé gān táng hòu,wàn shì jīng xīn xiǎo cǎo yú。
圣主只今求剑切,可因春兴赋潘舆。shèng zhǔ zhǐ jīn qiú jiàn qiè,kě yīn chūn xīng fù pān yú。

伯起得余讯札黏之屏上夜为风雨所摧成诗见贻聊尔谢答

王世贞

别思纷蕤不记年,吴阊怀旧更依然。bié sī fēn ruí bù jì nián,wú chāng huái jiù gèng yī rán。
愧非天外银钩画,博得山中玉案篇。kuì fēi tiān wài yín gōu huà,bó dé shān zhōng yù àn piān。
登善已无屏脚分,孟皇方有帐头缘。dēng shàn yǐ wú píng jiǎo fēn,mèng huáng fāng yǒu zhàng tóu yuán。
请看章水浮沉后,犹作风流胜事传。qǐng kàn zhāng shuǐ fú chén hòu,yóu zuò fēng liú shèng shì chuán。

寄送廷尉孙公渡襄北上时郧镇自公疏开督府申军令不佞沗继武云

王世贞

一疏明光有大邦,雄开幕府拥旌幢。yī shū míng guāng yǒu dà bāng,xióng kāi mù fǔ yōng jīng chuáng。
前茅曙色通秦岭,后吹春声叠汉江。qián máo shǔ sè tōng qín lǐng,hòu chuī chūn shēng dié hàn jiāng。
萧相规成元画一,羊公名在雅无双。xiāo xiāng guī chéng yuán huà yī,yáng gōng míng zài yǎ wú shuāng。
欲知铃阁留题处,时复芸香透琐窗。yù zhī líng gé liú tí chù,shí fù yún xiāng tòu suǒ chuāng。

寄送廷尉孙公渡襄北上时郧镇自公疏开督府申军令不佞沗继武云

王世贞

儿童竹马汉江边,不数铜鞮拍手年。ér tóng zhú mǎ hàn jiāng biān,bù shù tóng dī pāi shǒu nián。
但是征南书负癖,还应大理棹登仙。dàn shì zhēng nán shū fù pǐ,hái yīng dà lǐ zhào dēng xiān。
青编倡雪犹存郢,白简雄风已到燕。qīng biān chàng xuě yóu cún yǐng,bái jiǎn xióng fēng yǐ dào yàn。
三事故人如见及,可容平子赋归田。sān shì gù rén rú jiàn jí,kě róng píng zi fù guī tián。

清明遇雨

王世贞

昨岁清明指冀方,今朝寒食滞郧阳。zuó suì qīng míng zhǐ jì fāng,jīn cháo hán shí zhì yún yáng。
儿曹上冢亦随俗,客子思亲偏断肠。ér cáo shàng zhǒng yì suí sú,kè zi sī qīn piān duàn cháng。
四十九年年已去,一百五日日初长。sì shí jiǔ nián nián yǐ qù,yī bǎi wǔ rì rì chū zhǎng。
毋论积雨断新火,纵得馀光非故乡。wú lùn jī yǔ duàn xīn huǒ,zòng dé yú guāng fēi gù xiāng。

少泉太仆公谢人间久矣独有喜余迁太仆中丞二律见寄郧中赋此奉酬兼简犹子时厚太仆

王世贞

京山南去郁嵯峨,矫首孤云奈尔何。jīng shān nán qù yù cuó é,jiǎo shǒu gū yún nài ěr hé。
楚水可无鱼素到,王家从昔马曹多。chǔ shuǐ kě wú yú sù dào,wáng jiā cóng xī mǎ cáo duō。
缄开一字成珠玉,句就千秋让薜萝。jiān kāi yī zì chéng zhū yù,jù jiù qiān qiū ràng bì luó。
莫倚竹林憎俗物,也能兼为阿咸过。mò yǐ zhú lín zēng sú wù,yě néng jiān wèi ā xián guò。