古诗词

乐府变十章楚悯王

王世贞

黄河西来昆仑,小复前汇玉关。huáng hé xī lái kūn lún,xiǎo fù qián huì yù guān。
自是白羊楼烦。zì shì bái yáng lóu fán。
汉将所筑城,犬牙其间。hàn jiāng suǒ zhù chéng,quǎn yá qí jiān。
敌阑入之不休。dí lán rù zhī bù xiū。
橐驼騊駼牦牛。tuó tuó táo tú máo niú。
控弦穹庐四周。kòng xián qióng lú sì zhōu。
自我失新秦州。zì wǒ shī xīn qín zhōu。
与敌杂治共繇。yǔ dí zá zhì gòng yáo。
大夫大夫,曾君忧虞。dà fū dà fū,céng jūn yōu yú。
人吏买马具车。rén lì mǎi mǎ jù chē。
诘朝慷慨就途。jí cháo kāng kǎi jiù tú。
上请誓剑玺书。shàng qǐng shì jiàn xǐ shū。
咄嗟大夫,不睹长安之城,武安魏其。duō jiē dà fū,bù dǔ zhǎng ān zhī chéng,wǔ ān wèi qí。
日夜引绳龂龂,千金偏行奚为。rì yè yǐn shéng yín yín,qiān jīn piān xíng xī wèi。
金吾白发之赫哉天威。jīn wú bái fā zhī hè zāi tiān wēi。
咄嗟大夫,不见兵出玉关,乃见稿街之西,不悬郅支,乃悬大夫。duō jiē dà fū,bù jiàn bīng chū yù guān,nǎi jiàn gǎo jiē zhī xī,bù xuán zhì zhī,nǎi xuán dà fū。
万水东流,鱼西上钩。wàn shuǐ dōng liú,yú xī shàng gōu。
谁独为敌,人快私雠。shuí dú wèi dí,rén kuài sī chóu。
咄嗟大夫,乃为相君快其雠。duō jiē dà fū,nǎi wèi xiāng jūn kuài qí chóu。
咄嗟大夫气尽,不复欢谣。duō jiē dà fū qì jǐn,bù fù huān yáo。
离离山下苗,托荫山上桃。lí lí shān xià miáo,tuō yīn shān shàng táo。
风吹桃根堕,苗行代桃焦。fēng chuī táo gēn duò,miáo xíng dài táo jiāo。
可怜生无常,生死借人骄。kě lián shēng wú cháng,shēng sǐ jiè rén jiāo。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

再用玉叔韵奉答

王世贞

诗思江春下峡涛,元龙久已自人豪。shī sī jiāng chūn xià xiá tāo,yuán lóng jiǔ yǐ zì rén háo。
能令嵾岭云为壮,忽忆峨眉雪转高。néng lìng cēn lǐng yún wèi zhuàng,hū yì é méi xuě zhuǎn gāo。
地远争传司马难,时清厌续左徒骚。dì yuǎn zhēng chuán sī mǎ nán,shí qīng yàn xù zuǒ tú sāo。
怀中小草君应识,岂有幽芳答汉皋。huái zhōng xiǎo cǎo jūn yīng shí,qǐ yǒu yōu fāng dá hàn gāo。

用晦走使以新诗古陶杯见贻且云有丹灶之适聊尔附答并致意孔阳

王世贞

双鱼不道溯波迟,剖出关情锦字诗。shuāng yú bù dào sù bō chí,pōu chū guān qíng jǐn zì shī。
岂是更生丹鼎就,能将叔夜酒鎗贻。qǐ shì gèng shēng dān dǐng jiù,néng jiāng shū yè jiǔ qiāng yí。
从君白发回他日,借我红颜驻少时。cóng jūn bái fā huí tā rì,jiè wǒ hóng yán zhù shǎo shí。
见说从昆曹衮似,可能新赋媲陈思。jiàn shuō cóng kūn cáo gǔn shì,kě néng xīn fù pì chén sī。

宗良王孙旧示严氏毁先公三密启今复远辱新诗一章见贻感而报谢

王世贞

尺素银钩已再传,每惊朱邸有朱弦。chǐ sù yín gōu yǐ zài chuán,měi jīng zhū dǐ yǒu zhū xián。
重歌大泽骊珠句,忽忆先朝贝锦篇。zhòng gē dà zé lí zhū jù,hū yì xiān cháo bèi jǐn piān。
死孝愧心还此日,神交屈指定何年。sǐ xiào kuì xīn hái cǐ rì,shén jiāo qū zhǐ dìng hé nián。
知君未少龙渊气,自上嵾峰望斗边。zhī jūn wèi shǎo lóng yuān qì,zì shàng cēn fēng wàng dòu biān。

寄寿子与观察文六十

王世贞

著成中论日逍遥,迟晚功名始自超。zhù chéng zhōng lùn rì xiāo yáo,chí wǎn gōng míng shǐ zì chāo。
亥足步过天一半,弘年策射汉三朝。hài zú bù guò tiān yī bàn,hóng nián cè shè hàn sān cháo。
筹从海屋添来易,梦近仙山景亦饶。chóu cóng hǎi wū tiān lái yì,mèng jìn xiān shān jǐng yì ráo。
为拟平原歌柰乐,婀娜轩冕向青霄。wèi nǐ píng yuán gē nài lè,ē nà xuān miǎn xiàng qīng xiāo。

寄寿子与观察文六十

王世贞

与君通籍便相亲,耆指应刘更几人。yǔ jūn tōng jí biàn xiāng qīn,qí zhǐ yīng liú gèng jǐ rén。
春雪倡来无后辈,风波阅尽有完身。chūn xuě chàng lái wú hòu bèi,fēng bō yuè jǐn yǒu wán shēn。
兰芬藉藉留三楚,棠色阴阴遍七闽。lán fēn jí jí liú sān chǔ,táng sè yīn yīn biàn qī mǐn。
不独玺书天上下,还闻抱送两麒麟。bù dú xǐ shū tiān shàng xià,hái wén bào sòng liǎng qí lín。

孔阳宗侯贻诗见赠侑以二鴳鹉杯答谢一律

王世贞

白云丛桂亦悠哉,紫气洪都黯未开。bái yún cóng guì yì yōu zāi,zǐ qì hóng dōu àn wèi kāi。
禄薄可闻宗正法,诗新谁念小侯才。lù báo kě wén zōng zhèng fǎ,shī xīn shuí niàn xiǎo hóu cái。
幽怀巢父珊瑚树,远信君房鹦鹉杯。yōu huái cháo fù shān hú shù,yuǎn xìn jūn fáng yīng wǔ bēi。
我欲携将习池上,铜鞮听尽始归来。wǒ yù xié jiāng xí chí shàng,tóng dī tīng jǐn shǐ guī lái。

中丞子才以诗定交及余季子聊此报谢并赠怀

王世贞

中兴作者竞纷然,只字谁堪艺苑传。zhōng xīng zuò zhě jìng fēn rán,zhǐ zì shuí kān yì yuàn chuán。
我已无讥安郐下,君应不愧在王前。wǒ yǐ wú jī ān kuài xià,jūn yīng bù kuì zài wáng qián。
秦风奏后知强弱,郢雪谈来失后先。qín fēng zòu hòu zhī qiáng ruò,yǐng xuě tán lái shī hòu xiān。
自是连城劳品第,那曾双璧拟蓝田。zì shì lián chéng láo pǐn dì,nà céng shuāng bì nǐ lán tián。

华山青柯坪而上自昌黎窘后少登者二十年前于鳞至绝顶敬美今嗣武赋以壮之

王世贞

青天陡绝青柯坪,谁复能从坪上行。qīng tiān dǒu jué qīng kē píng,shuí fù néng cóng píng shàng xíng。
千载犹烦华阴令,独游惟见济南生。qiān zài yóu fán huá yīn lìng,dú yóu wéi jiàn jì nán shēng。
莲花不作人间色,玉井长骄世外名。lián huā bù zuò rén jiān sè,yù jǐng zhǎng jiāo shì wài míng。
今日季方饶胜具,笑他韩子误垂铭。jīn rì jì fāng ráo shèng jù,xiào tā hán zi wù chuí míng。

舍弟敬美自秦来郧谈登华山之胜有作

王世贞

萧萧倦马出蓝关,怪尔烟霞满客颜。xiāo xiāo juàn mǎ chū lán guān,guài ěr yān xiá mǎn kè yán。
见踏青鞋寻胜去,高从白帝问真还。jiàn tà qīng xié xún shèng qù,gāo cóng bái dì wèn zhēn hái。
毫端彩自金天掌,眉际寒分玉女鬟。háo duān cǎi zì jīn tiān zhǎng,méi jì hán fēn yù nǚ huán。
幸是茅龙元有二,若为相引离人间。xìng shì máo lóng yuán yǒu èr,ruò wèi xiāng yǐn lí rén jiān。

敬美尚宝使秦有江藩之擢取道郧阳言别聊尔有赠

王世贞

秦川杳霭一星稀,奉使仍闻有赐绯。qín chuān yǎo ǎi yī xīng xī,fèng shǐ réng wén yǒu cì fēi。
但喜银鱼新佩好,不论金马旧游非。dàn xǐ yín yú xīn pèi hǎo,bù lùn jīn mǎ jiù yóu fēi。
风回嵾岭栖鸿独,云满襄江去鹢微。fēng huí cēn lǐng qī hóng dú,yún mǎn xiāng jiāng qù yì wēi。
寄语高阳诸社友,醉翁何日不思归。jì yǔ gāo yáng zhū shè yǒu,zuì wēng hé rì bù sī guī。

请太室兄为代而不能俟赋此寄怀

王世贞

来往鱼椷问合离,翻从得代负心期。lái wǎng yú jiān wèn hé lí,fān cóng dé dài fù xīn qī。
谁能纳节仍留滞,尔为攀辕合到迟。shuí néng nà jié réng liú zhì,ěr wèi pān yuán hé dào chí。
开府转应饶杜癖,腐儒那敢诧萧规。kāi fǔ zhuǎn yīng ráo dù pǐ,fǔ rú nà gǎn chà xiāo guī。
马头南去如钩月,唯许襄江岘首知。mǎ tóu nán qù rú gōu yuè,wéi xǔ xiāng jiāng xiàn shǒu zhī。

与敬美少参登太和绝顶二首

王世贞

季夏朔日凉翛然,我携叔申朝上玄。jì xià shuò rì liáng xiāo rán,wǒ xié shū shēn cháo shàng xuán。
双璧乍联堪代月,九阍初近莫谈天。shuāng bì zhà lián kān dài yuè,jiǔ hūn chū jìn mò tán tiān。
青羊涧暖虹腰度,白马岩高练影悬。qīng yáng jiàn nuǎn hóng yāo dù,bái mǎ yán gāo liàn yǐng xuán。
暂似五城鳌顶会,诘朝分手傍风烟。zàn shì wǔ chéng áo dǐng huì,jí cháo fēn shǒu bàng fēng yān。

与敬美少参登太和绝顶二首

王世贞

无妨蜡屐并登危,碧汉泓澄欲四垂。wú fáng là jī bìng dēng wēi,bì hàn hóng chéng yù sì chuí。
极北三尖疑华掌,天西一抹是峨眉。jí běi sān jiān yí huá zhǎng,tiān xī yī mǒ shì é méi。
灵风暗送双成管,宿雾初收玄武旗。líng fēng àn sòng shuāng chéng guǎn,sù wù chū shōu xuán wǔ qí。
已是壮游殊未快,何如纳节领真祠。yǐ shì zhuàng yóu shū wèi kuài,hé rú nà jié lǐng zhēn cí。

舍弟自均州城楼别后道寄二诗有感辄和

王世贞

高楼一望思漫漫,两地江山酒未残。gāo lóu yī wàng sī màn màn,liǎng dì jiāng shān jiǔ wèi cán。
欲数对床俱梦境,向来携手是愁端。yù shù duì chuáng jù mèng jìng,xiàng lái xié shǒu shì chóu duān。
诗成玉体君其爱,书到银钩且自宽。shī chéng yù tǐ jūn qí ài,shū dào yín gōu qiě zì kuān。
若遇故人论世路,华阴虽险不为难。ruò yù gù rén lùn shì lù,huá yīn suī xiǎn bù wèi nán。

舍弟自均州城楼别后道寄二诗有感辄和

王世贞

秋风鼓舵乍移襄,矫首停云思渺茫。qiū fēng gǔ duò zhà yí xiāng,jiǎo shǒu tíng yún sī miǎo máng。
忽有寸珠来汉浦,居然丛桂隐淮王。hū yǒu cùn zhū lái hàn pǔ,jū rán cóng guì yǐn huái wáng。
诗中一字见隆准,枕上千金是异方。shī zhōng yī zì jiàn lóng zhǔn,zhěn shàng qiān jīn shì yì fāng。
见说匡山携杖后,可能矶畔唤彭郎。jiàn shuō kuāng shān xié zhàng hòu,kě néng jī pàn huàn péng láng。