古诗词

乐府变十章楚悯王

王世贞

黄河西来昆仑,小复前汇玉关。huáng hé xī lái kūn lún,xiǎo fù qián huì yù guān。
自是白羊楼烦。zì shì bái yáng lóu fán。
汉将所筑城,犬牙其间。hàn jiāng suǒ zhù chéng,quǎn yá qí jiān。
敌阑入之不休。dí lán rù zhī bù xiū。
橐驼騊駼牦牛。tuó tuó táo tú máo niú。
控弦穹庐四周。kòng xián qióng lú sì zhōu。
自我失新秦州。zì wǒ shī xīn qín zhōu。
与敌杂治共繇。yǔ dí zá zhì gòng yáo。
大夫大夫,曾君忧虞。dà fū dà fū,céng jūn yōu yú。
人吏买马具车。rén lì mǎi mǎ jù chē。
诘朝慷慨就途。jí cháo kāng kǎi jiù tú。
上请誓剑玺书。shàng qǐng shì jiàn xǐ shū。
咄嗟大夫,不睹长安之城,武安魏其。duō jiē dà fū,bù dǔ zhǎng ān zhī chéng,wǔ ān wèi qí。
日夜引绳龂龂,千金偏行奚为。rì yè yǐn shéng yín yín,qiān jīn piān xíng xī wèi。
金吾白发之赫哉天威。jīn wú bái fā zhī hè zāi tiān wēi。
咄嗟大夫,不见兵出玉关,乃见稿街之西,不悬郅支,乃悬大夫。duō jiē dà fū,bù jiàn bīng chū yù guān,nǎi jiàn gǎo jiē zhī xī,bù xuán zhì zhī,nǎi xuán dà fū。
万水东流,鱼西上钩。wàn shuǐ dōng liú,yú xī shàng gōu。
谁独为敌,人快私雠。shuí dú wèi dí,rén kuài sī chóu。
咄嗟大夫,乃为相君快其雠。duō jiē dà fū,nǎi wèi xiāng jūn kuài qí chóu。
咄嗟大夫气尽,不复欢谣。duō jiē dà fū qì jǐn,bù fù huān yáo。
离离山下苗,托荫山上桃。lí lí shān xià miáo,tuō yīn shān shàng táo。
风吹桃根堕,苗行代桃焦。fēng chuī táo gēn duò,miáo xíng dài táo jiāo。
可怜生无常,生死借人骄。kě lián shēng wú cháng,shēng sǐ jiè rén jiāo。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

董徐二进士见访山园守公留晏而余以扫墓东归不复称主人赋此志愧且订后期

王世贞

攀柏秋原一恸回,如闻车马破苍苔。pān bǎi qiū yuán yī tòng huí,rú wén chē mǎ pò cāng tái。
亦知凡鸟题犹湿,翻为求羊径不开。yì zhī fán niǎo tí yóu shī,fān wèi qiú yáng jìng bù kāi。
下榻仍惭豫章守,窥园谁更广川才。xià tà réng cán yù zhāng shǒu,kuī yuán shuí gèng guǎng chuān cái。
相期倘在梅花发,会谱双龙笛里催。xiāng qī tǎng zài méi huā fā,huì pǔ shuāng lóng dí lǐ cuī。

初闻应天尹命述怀

王世贞

纳得郧襄使节归,忽闻新命领留畿。nà dé yún xiāng shǐ jié guī,hū wén xīn mìng lǐng liú jī。
纵令丘壑谁论是,若语岩廊转更非。zòng lìng qiū hè shuí lùn shì,ruò yǔ yán láng zhuǎn gèng fēi。
一叟徘徊吟竹径,群儿颠倒换萝衣。yī sǒu pái huái yín zhú jìng,qún ér diān dào huàn luó yī。
莫言清切丹阳尹,何似山人傍少微。mò yán qīng qiè dān yáng yǐn,hé shì shān rén bàng shǎo wēi。

乞休疏上闻见阻公车志恨

王世贞

麋性虽驯尚畏人,苍浪衰鬓已如银。mí xìng suī xùn shàng wèi rén,cāng làng shuāi bìn yǐ rú yín。
陈情表上虚何益,归去辞成恐未真。chén qíng biǎo shàng xū hé yì,guī qù cí chéng kǒng wèi zhēn。
造化岂应私长物,风尘元自妒闲身。zào huà qǐ yīng sī zhǎng wù,fēng chén yuán zì dù xián shēn。
弇园何限相留态,松竹依依更几旬。yǎn yuán hé xiàn xiāng liú tài,sōng zhú yī yī gèng jǐ xún。

将赴留尹出门作

王世贞

迭鼓鸣榔试晓风,倦游心事寄冥鸿。dié gǔ míng láng shì xiǎo fēng,juàn yóu xīn shì jì míng hóng。
已拚车畔闻歌凤,何必幡头有画熊。yǐ pàn chē pàn wén gē fèng,hé bì fān tóu yǒu huà xióng。
游客似夸轻薄尹,居人应唤冶城公。yóu kè shì kuā qīng báo yǐn,jū rén yīng huàn yě chéng gōng。
离筵欲向清洋尽,依旧三弇醉梦中。lí yán yù xiàng qīng yáng jǐn,yī jiù sān yǎn zuì mèng zhōng。

抵丹阳闻南中有流言即返棹

王世贞

幸不将身与念违,艖符转首便成归。xìng bù jiāng shēn yǔ niàn wéi,chā fú zhuǎn shǒu biàn chéng guī。
紫衫频着难长是,白简虽烦未尽非。zǐ shān pín zhe nán zhǎng shì,bái jiǎn suī fán wèi jǐn fēi。
耳惯酒酣元不热,心安食少也能肥。ěr guàn jiǔ hān yuán bù rè,xīn ān shí shǎo yě néng féi。
江东尽有容人处,水石中间一钓矶。jiāng dōng jǐn yǒu róng rén chù,shuǐ shí zhōng jiān yī diào jī。

投劾南归抵家作

王世贞

剥啄应令稚子疑,雀门风雨昼凄其。bō zhuó yīng lìng zhì zi yí,què mén fēng yǔ zhòu qī qí。
能如五日张京兆,又作当年柳士师。néng rú wǔ rì zhāng jīng zhào,yòu zuò dāng nián liǔ shì shī。
瓮底尚残斟别酒,尊前能咏解嘲诗。wèng dǐ shàng cán zhēn bié jiǔ,zūn qián néng yǒng jiě cháo shī。
祗嫌三老来催直,不及山阴兴尽时。zhī xián sān lǎo lái cuī zhí,bù jí shān yīn xīng jǐn shí。

归后呈元驭宗伯

王世贞

不为冰霜哭路穷,将从里社逐春风。bù wèi bīng shuāng kū lù qióng,jiāng cóng lǐ shè zhú chūn fēng。
一官鸡肋毋怜我,万事龙头尽属公。yī guān jī lē wú lián wǒ,wàn shì lóng tóu jǐn shǔ gōng。
习静稍知前日短,避言那望故人同。xí jìng shāo zhī qián rì duǎn,bì yán nà wàng gù rén tóng。
采芳倘有褰裳兴,未少莲花浊水中。cǎi fāng tǎng yǒu qiān shang xīng,wèi shǎo lián huā zhuó shuǐ zhōng。

已卯元日雪中小饮试笔时以除夕立春

王世贞

柴门爆竹不须催,病怯流年又一回。chái mén bào zhú bù xū cuī,bìng qiè liú nián yòu yī huí。
已遣黄鸡驱腊去,真成白雪和春来。yǐ qiǎn huáng jī qū là qù,zhēn chéng bái xuě hé chūn lái。
盘中传菜犹疑柏,庭际封条总是梅。pán zhōng chuán cài yóu yí bǎi,tíng jì fēng tiáo zǒng shì méi。
任使台官傅酒诰,可能兹日废衔杯。rèn shǐ tái guān fù jiǔ gào,kě néng zī rì fèi xián bēi。

得在籍听用之命有感

王世贞

才微不合咏乌乌,试看南床白简无。cái wēi bù hé yǒng wū wū,shì kàn nán chuáng bái jiǎn wú。
岂有涓埃禆海岳,仍劳约束到江湖。qǐ yǒu juān āi bì hǎi yuè,réng láo yuē shù dào jiāng hú。
君恩浩荡留通籍,岁计萧条只饭蔬。jūn ēn hào dàng liú tōng jí,suì jì xiāo tiáo zhǐ fàn shū。
览镜自然成一笑,可容衰鬓脱菰芦。lǎn jìng zì rán chéng yī xiào,kě róng shuāi bìn tuō gū lú。

东泉丈解太仆归从少春兄游有寄

王世贞

肯为浮荣拟是非,岁寒高谊见来稀。kěn wèi fú róng nǐ shì fēi,suì hán gāo yì jiàn lái xī。
空劳贡禹弹冠在,但好虞卿解绶归。kōng láo gòng yǔ dàn guān zài,dàn hǎo yú qīng jiě shòu guī。
疏草尚寒千古色,纕荷差胜五时衣。shū cǎo shàng hán qiān gǔ sè,rǎng hé chà shèng wǔ shí yī。
芝苓满地双堪斸,莫向东山咏采薇。zhī líng mǎn dì shuāng kān zhǔ,mò xiàng dōng shān yǒng cǎi wēi。

寄少春丈时刻余所赠诗文于石置迟鸿台

王世贞

台畔鸿冥成古今,台边龙卧转沈深。tái pàn hóng míng chéng gǔ jīn,tái biān lóng wò zhuǎn shěn shēn。
无妨宦拙闲居赋,可怪时清梁甫吟。wú fáng huàn zhuō xián jū fù,kě guài shí qīng liáng fǔ yín。
我自余生安木石,谁从众毁出兰金。wǒ zì yú shēng ān mù shí,shuí cóng zhòng huǐ chū lán jīn。
劳君不浅相怜意,解向王筠句里寻。láo jūn bù qiǎn xiāng lián yì,jiě xiàng wáng yún jù lǐ xún。

哭子与方伯五首

王世贞

楼船迭鼓出吴关,坐见萧萧短旐还。lóu chuán dié gǔ chū wú guān,zuò jiàn xiāo xiāo duǎn zhào hái。
化剑丰城余紫气,藏书天目是名山。huà jiàn fēng chéng yú zǐ qì,cáng shū tiān mù shì míng shān。
官从几命头先白,语到千秋管自斑。guān cóng jǐ mìng tóu xiān bái,yǔ dào qiān qiū guǎn zì bān。
惟有寸心犹未了,可能挥手厌人间。wéi yǒu cùn xīn yóu wèi le,kě néng huī shǒu yàn rén jiān。

哭子与方伯五首

王世贞

豫章题字墨犹新,南浦招魂事已真。yù zhāng tí zì mò yóu xīn,nán pǔ zhāo hún shì yǐ zhēn。
未老江东徐仆射,仍为天上石麒麟。wèi lǎo jiāng dōng xú pū shè,réng wèi tiān shàng shí qí lín。
虚疑欲界无长日,但是词林不利人。xū yí yù jiè wú zhǎng rì,dàn shì cí lín bù lì rén。
四壁图书山百亩,向来吾岂念君贫。sì bì tú shū shān bǎi mǔ,xiàng lái wú qǐ niàn jūn pín。

哭子与方伯五首

王世贞

慈乌别宿旧林枝,寡鹄啼霜听转悲。cí wū bié sù jiù lín zhī,guǎ gǔ tí shuāng tīng zhuǎn bēi。
论比伟长差有位,年齐摩诘总无儿。lùn bǐ wěi zhǎng chà yǒu wèi,nián qí mó jí zǒng wú ér。
吴云欲散青箩馆,滇海虚传白雪辞。wú yún yù sàn qīng luó guǎn,diān hǎi xū chuán bái xuě cí。
从此箬溪西去路,的应难似旧游时。cóng cǐ ruò xī xī qù lù,de yīng nán shì jiù yóu shí。

哭子与方伯五首

王世贞

愁将舴艋入菰芦,未到吴兴泪已枯。chóu jiāng zé měng rù gū lú,wèi dào wú xīng lèi yǐ kū。
矫首乾坤诸子尽,断弦山水一身孤。jiǎo shǒu qián kūn zhū zi jǐn,duàn xián shān shuǐ yī shēn gū。
书贻王粲能传否,剑许延陵再挂无。shū yí wáng càn néng chuán fǒu,jiàn xǔ yán líng zài guà wú。
不少溪苕堪作供,用君家法荐生刍。bù shǎo xī sháo kān zuò gōng,yòng jūn jiā fǎ jiàn shēng chú。