古诗词

乐府变十章楚悯王

王世贞

黄河西来昆仑,小复前汇玉关。huáng hé xī lái kūn lún,xiǎo fù qián huì yù guān。
自是白羊楼烦。zì shì bái yáng lóu fán。
汉将所筑城,犬牙其间。hàn jiāng suǒ zhù chéng,quǎn yá qí jiān。
敌阑入之不休。dí lán rù zhī bù xiū。
橐驼騊駼牦牛。tuó tuó táo tú máo niú。
控弦穹庐四周。kòng xián qióng lú sì zhōu。
自我失新秦州。zì wǒ shī xīn qín zhōu。
与敌杂治共繇。yǔ dí zá zhì gòng yáo。
大夫大夫,曾君忧虞。dà fū dà fū,céng jūn yōu yú。
人吏买马具车。rén lì mǎi mǎ jù chē。
诘朝慷慨就途。jí cháo kāng kǎi jiù tú。
上请誓剑玺书。shàng qǐng shì jiàn xǐ shū。
咄嗟大夫,不睹长安之城,武安魏其。duō jiē dà fū,bù dǔ zhǎng ān zhī chéng,wǔ ān wèi qí。
日夜引绳龂龂,千金偏行奚为。rì yè yǐn shéng yín yín,qiān jīn piān xíng xī wèi。
金吾白发之赫哉天威。jīn wú bái fā zhī hè zāi tiān wēi。
咄嗟大夫,不见兵出玉关,乃见稿街之西,不悬郅支,乃悬大夫。duō jiē dà fū,bù jiàn bīng chū yù guān,nǎi jiàn gǎo jiē zhī xī,bù xuán zhì zhī,nǎi xuán dà fū。
万水东流,鱼西上钩。wàn shuǐ dōng liú,yú xī shàng gōu。
谁独为敌,人快私雠。shuí dú wèi dí,rén kuài sī chóu。
咄嗟大夫,乃为相君快其雠。duō jiē dà fū,nǎi wèi xiāng jūn kuài qí chóu。
咄嗟大夫气尽,不复欢谣。duō jiē dà fū qì jǐn,bù fù huān yáo。
离离山下苗,托荫山上桃。lí lí shān xià miáo,tuō yīn shān shàng táo。
风吹桃根堕,苗行代桃焦。fēng chuī táo gēn duò,miáo xíng dài táo jiāo。
可怜生无常,生死借人骄。kě lián shēng wú cháng,shēng sǐ jiè rén jiāo。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

送宪副王公家驭督视河南学政先是长公以春秋魁天下而公继之

王世贞

圣朝多士满东周,况尔工师棫朴收。shèng cháo duō shì mǎn dōng zhōu,kuàng ěr gōng shī yù pǔ shōu。
万古图书更河洛,八方文轨自中州。wàn gǔ tú shū gèng hé luò,bā fāng wén guǐ zì zhōng zhōu。
洪都石佚还堪访,虎观经残可再雠。hóng dōu shí yì hái kān fǎng,hǔ guān jīng cán kě zài chóu。
倘向青囊探秘策,第云南史有春秋。tǎng xiàng qīng náng tàn mì cè,dì yún nán shǐ yǒu chūn qiū。

阆中陈子韶宪使以二诗及书附贾舶见寄聊尔次答

王世贞

万里桥东贾客航,曾携明月到吴阊。wàn lǐ qiáo dōng jiǎ kè háng,céng xié míng yuè dào wú chāng。
清猿响挟三巴俊,赤鲤心纡九派长。qīng yuán xiǎng xié sān bā jùn,chì lǐ xīn yū jiǔ pài zhǎng。
终古埙篪还并协,此生旗鼓不相当。zhōng gǔ xūn chí hái bìng xié,cǐ shēng qí gǔ bù xiāng dāng。
夫君自有夔州调,刺史能无治草堂。fū jūn zì yǒu kuí zhōu diào,cì shǐ néng wú zhì cǎo táng。

阆中陈子韶宪使以二诗及书附贾舶见寄聊尔次答

王世贞

射洪零落有家声,中散傀俄无世情。shè hóng líng luò yǒu jiā shēng,zhōng sàn guī é wú shì qíng。
书到绝交堪自老,诗题感遇不须名。shū dào jué jiāo kān zì lǎo,shī tí gǎn yù bù xū míng。
逃禅别爱声闻酒,任侠能争竹素衡。táo chán bié ài shēng wén jiǔ,rèn xiá néng zhēng zhú sù héng。
今日一编天外至,老夫差不负生平。jīn rì yī biān tiān wài zhì,lǎo fū chà bù fù shēng píng。

宗人汝康都运端阳举孙乞诗为赠

王世贞

淮水汤汤无尽期,琅玕又见吐孙枝。huái shuǐ tāng tāng wú jǐn qī,láng gān yòu jiàn tǔ sūn zhī。
石麒麟送在兹夕,蜡凤凰成应几时。shí qí lín sòng zài zī xī,là fèng huáng chéng yīng jǐ shí。
眼中不置阿堵物,膝下所以宁馨儿。yǎn zhōng bù zhì ā dǔ wù,xī xià suǒ yǐ níng xīn ér。
蒲觞角黍最初会,它日三千客是谁。pú shāng jiǎo shǔ zuì chū huì,tā rì sān qiān kè shì shuí。

感事

王世贞

白简彷徨寻所之,入山不深复何辞。bái jiǎn páng huáng xún suǒ zhī,rù shān bù shēn fù hé cí。
世人煮鹤宁一事,而我雕虫亦少时。shì rén zhǔ hè níng yī shì,ér wǒ diāo chóng yì shǎo shí。
多闻比邱结未断,求名菩萨缘当迟。duō wén bǐ qiū jié wèi duàn,qiú míng pú sà yuán dāng chí。
怨生转作善知识,咀口谶却波罗夷。yuàn shēng zhuǎn zuò shàn zhī shí,jǔ kǒu chèn què bō luó yí。

吴母六十寿言母长斋三十年有子富而好道筑净乐宫七真堂于齐云岩顶进士李元泾索句寿之

王世贞

瑶岛蟠桃熟太迟,潘园诸种果无奇。yáo dǎo pán táo shú tài chí,pān yuán zhū zhǒng guǒ wú qí。
何如别创朱明馆,取斸新荣碧玉芝。hé rú bié chuàng zhū míng guǎn,qǔ zhǔ xīn róng bì yù zhī。
此日苏耽唯母供,它年盱孟有儿随。cǐ rì sū dān wéi mǔ gōng,tā nián xū mèng yǒu ér suí。
豪家水陆应何限,不贷西山景向移。háo jiā shuǐ lù yīng hé xiàn,bù dài xī shān jǐng xiàng yí。

与敬美弟初出郭宿故墅

王世贞

岁晏冥鸿忆序归,秋深老桧冒霜肥。suì yàn míng hóng yì xù guī,qiū shēn lǎo guì mào shuāng féi。
居然北郭双蓝舆,对是南山一布衣。jū rán běi guō shuāng lán yú,duì shì nán shān yī bù yī。
田父酒深能见狎,贵人交浅任相非。tián fù jiǔ shēn néng jiàn xiá,guì rén jiāo qiǎn rèn xiāng fēi。
柴门促膝藜羹好,不为高阳旧侣稀。chái mén cù xī lí gēng hǎo,bù wèi gāo yáng jiù lǚ xī。

与敬美弟初出郭宿故墅

王世贞

稚子犹能指二王,那知小令更清狂。zhì zi yóu néng zhǐ èr wáng,nà zhī xiǎo lìng gèng qīng kuáng。
头颅不傍世人老,骨肉无如昆弟长。tóu lú bù bàng shì rén lǎo,gǔ ròu wú rú kūn dì zhǎng。
岂为池塘生好句,已胜风雨对匡床。qǐ wèi chí táng shēng hǎo jù,yǐ shèng fēng yǔ duì kuāng chuáng。
中宵错讶埙篪奏,次第黄庭诵未央。zhōng xiāo cuò yà xūn chí zòu,cì dì huáng tíng sòng wèi yāng。

答赠皇甫子循先生

王世贞

小径锄来秋草萦,新诗忽尔到柴荆。xiǎo jìng chú lái qiū cǎo yíng,xīn shī hū ěr dào chái jīng。
谁能彩笔长无恙,何处青云不忌名。shuí néng cǎi bǐ zhǎng wú yàng,hé chù qīng yún bù jì míng。
失马古犹传塞父,行金那可问庄生。shī mǎ gǔ yóu chuán sāi fù,xíng jīn nà kě wèn zhuāng shēng。
莫疑禅客幽栖意,总为人间百不平。mò yí chán kè yōu qī yì,zǒng wèi rén jiān bǎi bù píng。

孝丰吴稼竳故中丞峻伯子也弱冠而才以诗见投云还凭文举通家刺去问留侯辟谷方生之从祖大参君老于是中必有秘密相授仆何能为效因抒赠答一章聊见情耳

王世贞

衡门忽启为吴均,词组峥嵘意象新。héng mén hū qǐ wèi wú jūn,cí zǔ zhēng róng yì xiàng xīn。
今日凤毛真见汝,向来龙腹定何人。jīn rì fèng máo zhēn jiàn rǔ,xiàng lái lóng fù dìng hé rén。
葛翁丹灶存应否,王氏青箱久渐沦。gé wēng dān zào cún yīng fǒu,wáng shì qīng xiāng jiǔ jiàn lún。
出世心期经世业,少年才子自由身。chū shì xīn qī jīng shì yè,shǎo nián cái zi zì yóu shēn。

有上人闭关居作此赠之

王世贞

爱尔高居息众缘,沿阶忍草任芊绵。ài ěr gāo jū xī zhòng yuán,yán jiē rěn cǎo rèn qiān mián。
床头卧虎难为客,顶上巢乌不计年。chuáng tóu wò hǔ nán wèi kè,dǐng shàng cháo wū bù jì nián。
天鼓自鸣朝梵后,地肥争发午斋前。tiān gǔ zì míng cháo fàn hòu,dì féi zhēng fā wǔ zhāi qián。
翻嫌慧远生多事,苦役僧雏种白莲。fān xián huì yuǎn shēng duō shì,kǔ yì sēng chú zhǒng bái lián。

赠冯咸甫先辈咸甫能文章其祖侍御公父京兆君以忠孝着节云

王世贞

汝向玄都礼赤文,吾从彩笔睹青云。rǔ xiàng xuán dōu lǐ chì wén,wú cóng cǎi bǐ dǔ qīng yún。
渔歌不惜齐南铗,骢步终空冀北群。yú gē bù xī qí nán jiá,cōng bù zhōng kōng jì běi qún。
諌院世传真御史,陪京人颂大冯君。dǒng yuàn shì chuán zhēn yù shǐ,péi jīng rén sòng dà féng jūn。
亦知忠孝而家事,可但词场第一勋。yì zhī zhōng xiào ér jiā shì,kě dàn cí chǎng dì yī xūn。

大中丞陈公自楚南服贻诗见怀赋此为谢

王世贞

曾向陈家识季方,参差玉树凛冰霜。céng xiàng chén jiā shí jì fāng,cān chà yù shù lǐn bīng shuāng。
行台对耸中丞柏,赐履重依右伯堂。xíng tái duì sǒng zhōng chéng bǎi,cì lǚ zhòng yī yòu bó táng。
万里素书来燕外,十年丹禁接鹓行。wàn lǐ sù shū lái yàn wài,shí nián dān jìn jiē yuān xíng。
虚劳姓字占朝籍,已卖残躯事药王。xū láo xìng zì zhàn cháo jí,yǐ mài cán qū shì yào wáng。

同元驭学士及家弟敬美会李惟桢使君冰玉堂出沈启南先生画见示命作

王世贞

陈榻悬来总为谁,忝成三益共追随。chén tà xuán lái zǒng wèi shuí,tiǎn chéng sān yì gòng zhuī suí。
已夸冰玉壶中客,更爱丹青笔底诗。yǐ kuā bīng yù hú zhōng kè,gèng ài dān qīng bǐ dǐ shī。
画戟清香吾郡事,朱门蓬户古心期。huà jǐ qīng xiāng wú jùn shì,zhū mén péng hù gǔ xīn qī。
兴来指点虚无处,便踏芒鞋去不疑。xīng lái zhǐ diǎn xū wú chù,biàn tà máng xié qù bù yí。

题赠安雅主人

王世贞

安雅主人希长物,道书数卷竹千竿。ān yǎ zhǔ rén xī zhǎng wù,dào shū shù juǎn zhú qiān gān。
不烦医俗方为雅,无可征心始较安。bù fán yī sú fāng wèi yǎ,wú kě zhēng xīn shǐ jiào ān。
薛氏双轮归计晚,刘家三爵酒肠宽。xuē shì shuāng lún guī jì wǎn,liú jiā sān jué jiǔ cháng kuān。
若逢恬淡斋头客,犹作人间白眼看。ruò féng tián dàn zhāi tóu kè,yóu zuò rén jiān bái yǎn kàn。