古诗词

乐府变十章楚悯王

王世贞

唶女商中丞,胡不冠而惠文。zé nǚ shāng zhōng chéng,hú bù guān ér huì wén。
逍遥坐高堂,谁令六师。xiāo yáo zuò gāo táng,shuí lìng liù shī。
女张皇高,天下有白日,不照将军之门。nǚ zhāng huáng gāo,tiān xià yǒu bái rì,bù zhào jiāng jūn zhī mén。
唶女中丞,白日又不照未央。zé nǚ zhōng chéng,bái rì yòu bù zhào wèi yāng。
肘腋之祸私所详。zhǒu yè zhī huò sī suǒ xiáng。
欲言未言以彷徨。yù yán wèi yán yǐ páng huáng。
唶女中丞,曷不为良臣,势迫难为良。zé nǚ zhōng chéng,hé bù wèi liáng chén,shì pò nán wèi liáng。
念欲为忠臣,忠臣罹祸殃。niàn yù wèi zhōng chén,zhōng chén lí huò yāng。
甲士三十万,东西若风云。jiǎ shì sān shí wàn,dōng xī ruò fēng yún。
唶女中丞,自有君子六千人。zé nǚ zhōng chéng,zì yǒu jūn zi liù qiān rén。
不愿隶大将军。bù yuàn lì dà jiāng jūn。
愿隶主上察不臣。yuàn lì zhǔ shàng chá bù chén。
唶女中丞,雷霆蔽天来,一何殷殷不收。zé nǚ zhōng chéng,léi tíng bì tiān lái,yī hé yīn yīn bù shōu。
脱女惠文之冠,三木而囊头。tuō nǚ huì wén zhī guān,sān mù ér náng tóu。
朝备席上僚,暮列庭下囚。cháo bèi xí shàng liáo,mù liè tíng xià qiú。
唶女中丞,养犬吠发宵人之奸。zé nǚ zhōng chéng,yǎng quǎn fèi fā xiāo rén zhī jiān。
后宫乃得脯腊,养犬以饔餐。hòu gōng nǎi dé pú là,yǎng quǎn yǐ yōng cān。
唶女中丞,编槿衡御,阑入之暴臣。zé nǚ zhōng chéng,biān jǐn héng yù,lán rù zhī bào chén。
陬者乃得剪撤,编槿以为薪。zōu zhě nǎi dé jiǎn chè,biān jǐn yǐ wèi xīn。
诏使驰入壁,欲归定远符。zhào shǐ chí rù bì,yù guī dìng yuǎn fú。
前庭族将军,后庭出赦书。qián tíng zú jiāng jūn,hòu tíng chū shè shū。
肉如崤赐大餔。ròu rú xiáo cì dà bù。
健儿擦血马喷珠。jiàn ér cā xuè mǎ pēn zhū。
还我冠,冠中丞,争呼四望追锋车。hái wǒ guān,guān zhōng chéng,zhēng hū sì wàng zhuī fēng chē。
唶女中丞,覆盆之光独不开。zé nǚ zhōng chéng,fù pén zhī guāng dú bù kāi。
饮丝茹纶向泉台。yǐn sī rú lún xiàng quán tái。
日出之日胡为哉。rì chū zhī rì hú wèi zāi。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

陆无从茂才自扬州来乞文以赠歙人吴惟登得三绝句与之生高于诗与欧博士桢伯为广陵社

王世贞

乞将新序向新安,一字踌躇下笔难。qǐ jiāng xīn xù xiàng xīn ān,yī zì chóu chú xià bǐ nán。
见说龙门饶史笔,教人解作小巫看。jiàn shuō lóng mén ráo shǐ bǐ,jiào rén jiě zuò xiǎo wū kàn。

郧襄徐中丞以春秋臆见贻有谢

王世贞

军城秋日静堪贪,幕府无人笔自谈。jūn chéng qiū rì jìng kān tān,mù fǔ wú rén bǐ zì tán。
见说麟经新传就,千秋不数杜征南。jiàn shuō lín jīng xīn chuán jiù,qiān qiū bù shù dù zhēng nán。

胡元瑞读鄙集有寄走笔四韵答之

王世贞

杀青初竟未堪论,博得骊珠字字匀。shā qīng chū jìng wèi kān lùn,bó dé lí zhū zì zì yún。
莫信古来才一石,与君俱是斗量人。mò xìn gǔ lái cái yī shí,yǔ jūn jù shì dòu liàng rén。

胡元瑞读鄙集有寄走笔四韵答之

王世贞

文园多病日偏长,赢得高斋看屋梁。wén yuán duō bìng rì piān zhǎng,yíng dé gāo zhāi kàn wū liáng。
便是王充新论就,可能相益蔡中郎。biàn shì wáng chōng xīn lùn jiù,kě néng xiāng yì cài zhōng láng。

胡元瑞读鄙集有寄走笔四韵答之

王世贞

处处松阴护药坛,何人真晓大还丹。chù chù sōng yīn hù yào tán,hé rén zhēn xiǎo dà hái dān。
知君自有灵仙骨,叱石为羊也不难。zhī jūn zì yǒu líng xiān gǔ,chì shí wèi yáng yě bù nán。

胡元瑞读鄙集有寄走笔四韵答之

王世贞

兰阴一水下兰溪,水隐花香水满堤。lán yīn yī shuǐ xià lán xī,shuǐ yǐn huā xiāng shuǐ mǎn dī。
任使东流海门去,清心还向浙江西。rèn shǐ dōng liú hǎi mén qù,qīng xīn hái xiàng zhè jiāng xī。

走笔寿表兄盛氏

王世贞

竹林虽好未堪求,嵇阮那能到白头。zhú lín suī hǎo wèi kān qiú,jī ruǎn nà néng dào bái tóu。
七十古稀君自爱,何曾一醉不风流。qī shí gǔ xī jūn zì ài,hé céng yī zuì bù fēng liú。

走笔寿表兄盛氏

王世贞

遇酒须倾醉即眠,自称臣是酒中仙。yù jiǔ xū qīng zuì jí mián,zì chēng chén shì jiǔ zhōng xiān。
仙家未必能胜此,不起贪嗔七十年。xiān jiā wèi bì néng shèng cǐ,bù qǐ tān chēn qī shí nián。

送陆楚生入阳羡采茶

王世贞

由来陆羽是茶神,着得茶经字字真。yóu lái lù yǔ shì chá shén,zhe dé chá jīng zì zì zhēn。
莫道青山无宿业,耳孙仍作采山人。mò dào qīng shān wú sù yè,ěr sūn réng zuò cǎi shān rén。

送陆楚生入阳羡采茶

王世贞

阳羡春芽玉万株,新焙得似虎丘无。yáng xiàn chūn yá yù wàn zhū,xīn bèi dé shì hǔ qiū wú。
纵令王肃无情思,不与诸伧唤酪奴。zòng lìng wáng sù wú qíng sī,bù yǔ zhū cāng huàn lào nú。

怀王大参阳德有寄

王世贞

钟楼面面是横塘,每见双旌度夕阳。zhōng lóu miàn miàn shì héng táng,měi jiàn shuāng jīng dù xī yáng。
错唤小桃垂柳字,那曾一树不甘棠。cuò huàn xiǎo táo chuí liǔ zì,nà céng yī shù bù gān táng。

怀王大参阳德有寄

王世贞

弇山春事日争新,辙迹从多不畏贫。yǎn shān chūn shì rì zhēng xīn,zhé jì cóng duō bù wèi pín。
所恨子猷看竹后,几曾真遇赏心人。suǒ hèn zi yóu kàn zhú hòu,jǐ céng zhēn yù shǎng xīn rén。

怀王大参阳德有寄

王世贞

尝从别墅记新图,今日旸湖即鉴湖。cháng cóng bié shù jì xīn tú,jīn rì yáng hú jí jiàn hú。
自是君王多物色,可能长作客星无。zì shì jūn wáng duō wù sè,kě néng zhǎng zuò kè xīng wú。

怀王大参阳德有寄

王世贞

雁荡奇峰天下闻,永嘉真柑味绝群。yàn dàng qí fēng tiān xià wén,yǒng jiā zhēn gān wèi jué qún。
啖君霜后三千颗,削脯为龙穿白云。dàn jūn shuāng hòu sān qiān kē,xuē pú wèi lóng chuān bái yún。

仲山先生归佳城得挽歌四绝送之

王世贞

纵横马鬣遍空山,上冢诸生暮未还。zòng héng mǎ liè biàn kōng shān,shàng zhǒng zhū shēng mù wèi hái。
玉树只今埋地下,银钩犹自在人间。yù shù zhǐ jīn mái dì xià,yín gōu yóu zì zài rén jiān。