古诗词

乐府变十章楚悯王

王世贞

汉武帝时有一暴公子,自称直指使者来治齐鲁。hàn wǔ dì shí yǒu yī bào gōng zi,zì chēng zhí zhǐ shǐ zhě lái zhì qí lǔ。
黄纸为前驱,从史持绣斧。huáng zhǐ wèi qián qū,cóng shǐ chí xiù fǔ。
使者如雷霆,雷霆当头下。shǐ zhě rú léi tíng,léi tíng dāng tóu xià。
使者未行来,墨吏纷纷解绶去田里。shǐ zhě wèi xíng lái,mò lì fēn fēn jiě shòu qù tián lǐ。
手即平淮书,口即冠军语。shǒu jí píng huái shū,kǒu jí guān jūn yǔ。
使者既行来,墨吏不肯去。shǐ zhě jì xíng lái,mò lì bù kěn qù。
去者乃老博士,扶服道傍,戚戚仰天大泣。qù zhě nǎi lǎo bó shì,fú fú dào bàng,qī qī yǎng tiān dà qì。
涕有何,乡老公,积镪万千,念非?氏豪,不敢属县官。tì yǒu hé,xiāng lǎo gōng,jī qiāng wàn qiān,niàn fēi xián shì háo,bù gǎn shǔ xiàn guān。
告密一见闻,束缚妻子若牛羊。gào mì yī jiàn wén,shù fù qī zi ruò niú yáng。
东家盗遗骸,西家斫古冢。dōng jiā dào yí hái,xī jiā zhuó gǔ zhǒng。
来证此老公,就死不得控。lái zhèng cǐ lǎo gōng,jiù sǐ bù dé kòng。
念欲北走边,严刑重阑出。niàn yù běi zǒu biān,yán xíng zhòng lán chū。
念欲南走越,汉地今为一。niàn yù nán zǒu yuè,hàn dì jīn wèi yī。
念欲向天上,横天置罗网。niàn yù xiàng tiān shàng,héng tiān zhì luó wǎng。
念欲蹈泉下,妻子恐偕往。niàn yù dǎo quán xià,qī zi kǒng xié wǎng。
蓟门使者居,中有夜行途。jì mén shǐ zhě jū,zhōng yǒu yè xíng tú。
金银络绎去,但去莫次且。jīn yín luò yì qù,dàn qù mò cì qiě。
乌毕逋,赦书驰。wū bì bū,shè shū chí。
归来相贺归无家,安用主上金鸡为。guī lái xiāng hè guī wú jiā,ān yòng zhǔ shàng jīn jī wèi。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

剪鹤翅偶成

王世贞

并刀初剪六铢衣,欲向瑶池梦里飞。bìng dāo chū jiǎn liù zhū yī,yù xiàng yáo chí mèng lǐ fēi。
此日还应为竹住,他年不许伴琴归。cǐ rì hái yīng wèi zhú zhù,tā nián bù xǔ bàn qín guī。

剪鹤翅偶成

王世贞

惭愧开笼支道林,只怜寒月九皋音。cán kuì kāi lóng zhī dào lín,zhǐ lián hán yuè jiǔ gāo yīn。
不辞放尔翀天去,弱水丹丘何处寻。bù cí fàng ěr chōng tiān qù,ruò shuǐ dān qiū hé chù xún。

醉调徐汝思不饮

王世贞

去辞杯酒读兵书,明月青山恨有馀。qù cí bēi jiǔ dú bīng shū,míng yuè qīng shān hèn yǒu yú。
我自三驺车畔饮,看他千骑上头居。wǒ zì sān zōu chē pàn yǐn,kàn tā qiān qí shàng tóu jū。

书怀四绝

王世贞

上马琵琶别汉宫,玉颜休更怨东风。shàng mǎ pí pá bié hàn gōng,yù yán xiū gèng yuàn dōng fēng。
看他前殿麒麟阁,也自黄金问画工。kàn tā qián diàn qí lín gé,yě zì huáng jīn wèn huà gōng。

书怀四绝

王世贞

休言谈笑却边烽,秦将功多自不封。xiū yán tán xiào què biān fēng,qín jiāng gōng duō zì bù fēng。
一片平阳歌舞月,可曾双匣照芙蓉。yī piàn píng yáng gē wǔ yuè,kě céng shuāng xiá zhào fú róng。

书怀四绝

王世贞

早闻金印出长安,诸将人人拟筑坛。zǎo wén jīn yìn chū zhǎng ān,zhū jiāng rén rén nǐ zhù tán。
却向乐通侯馆去,玉关双鬓不胜寒。què xiàng lè tōng hóu guǎn qù,yù guān shuāng bìn bù shèng hán。

书怀四绝

王世贞

相如元自倦为郎,五马双鞬也不妨。xiāng rú yuán zì juàn wèi láng,wǔ mǎ shuāng jiān yě bù fáng。
闻道枚皋方献赋,可烦含笔待长杨。wén dào méi gāo fāng xiàn fù,kě fán hán bǐ dài zhǎng yáng。

高唐王席上有怀齐东故王

王世贞

一曲清商露未收,坐间枚叟泪潜偷。yī qū qīng shāng lù wèi shōu,zuò jiān méi sǒu lèi qián tōu。
那堪花萼楼头色,半入池塘梦里愁。nà kān huā è lóu tóu sè,bàn rù chí táng mèng lǐ chóu。

感怀

王世贞

战罢西风万树残,又看桃李遍春山。zhàn bà xī fēng wàn shù cán,yòu kàn táo lǐ biàn chūn shān。
不知天地元何意,惟有长松了不关。bù zhī tiān dì yuán hé yì,wéi yǒu zhǎng sōng le bù guān。

感怀

王世贞

年年秋色饱云门,留滞殊深圣主恩。nián nián qiū sè bǎo yún mén,liú zhì shū shēn shèng zhǔ ēn。
莫向山城轻白日,请看风雨易黄昏。mò xiàng shān chéng qīng bái rì,qǐng kàn fēng yǔ yì huáng hūn。

高唐王邸夜宴口占

王世贞

翡翠春温金屈卮,青天璧月浸蛾眉。fěi cuì chūn wēn jīn qū zhī,qīng tiān bì yuè jìn é méi。
君王莫更留髡饮,政是能胜一石时。jūn wáng mò gèng liú kūn yǐn,zhèng shì néng shèng yī shí shí。

寄致仕尚书山阴何公

王世贞

嵇山别墅倚云开,新放尚书天上回。jī shān bié shù yǐ yún kāi,xīn fàng shàng shū tiān shàng huí。
客至不妨棋局赌,主恩还乞鉴湖来。kè zhì bù fáng qí jú dǔ,zhǔ ēn hái qǐ jiàn hú lái。

送客吕生谒赵生因问谢山人

王世贞

丛台歌舞四时春,君去平原客更新。cóng tái gē wǔ sì shí chūn,jūn qù píng yuán kè gèng xīn。
双璧连城都不换,却教将赠立谈人。shuāng bì lián chéng dōu bù huàn,què jiào jiāng zèng lì tán rén。

送客吕生谒赵生因问谢山人

王世贞

平明策马渡漳河,回首东秦紫气多。píng míng cè mǎ dù zhāng hé,huí shǒu dōng qín zǐ qì duō。
若见谢榛应借问,不知华发傍谁过。ruò jiàn xiè zhēn yīng jiè wèn,bù zhī huá fā bàng shuí guò。

单家桥赠杨柳

王世贞

十五年前杨柳条,轻阴绿遍单家桥。shí wǔ nián qián yáng liǔ tiáo,qīng yīn lǜ biàn dān jiā qiáo。
而今髡尽如僧老,却怪行人鬓早雕。ér jīn kūn jǐn rú sēng lǎo,què guài xíng rén bìn zǎo diāo。