古诗词

中丞行当雁门太守

王世贞

陆行疲车马,水行费舟航。lù xíng pí chē mǎ,shuǐ xíng fèi zhōu háng。
壮男罢耕耒,小妇抛蚕筐。zhuàng nán bà gēng lěi,xiǎo fù pāo cán kuāng。
商贾为废市,担者弛其装。shāng jiǎ wèi fèi shì,dān zhě chí qí zhuāng。
老父携弱儿,踉跄趋且僵。lǎo fù xié ruò ér,liáng qiāng qū qiě jiāng。
一州十七邑,倾都以彷徨。yī zhōu shí qī yì,qīng dōu yǐ páng huáng。
借问何所之,云送我郭公。jiè wèn hé suǒ zhī,yún sòng wǒ guō gōng。
郭公未下车,十室九尚空。guō gōng wèi xià chē,shí shì jiǔ shàng kōng。
郭公下车后,流徙即其宫。guō gōng xià chē hòu,liú xǐ jí qí gōng。
朝下赈粟书,夕上蠲租章。cháo xià zhèn sù shū,xī shàng juān zū zhāng。
去彼蟊与螟,树我稻与桑。qù bǐ máo yǔ míng,shù wǒ dào yǔ sāng。
一檄饱我饥,再檄起痍伤。yī xí bǎo wǒ jī,zài xí qǐ yí shāng。
三檄潢池内,帖帖波不扬。sān xí huáng chí nèi,tiē tiē bō bù yáng。
连城千万家,家家有郭公。lián chéng qiān wàn jiā,jiā jiā yǒu guō gōng。
百吏当谳案,案案有郭公。bǎi lì dāng yàn àn,àn àn yǒu guō gōng。
原田锄春雨,公若亲劝农。yuán tián chú chūn yǔ,gōng ruò qīn quàn nóng。
横海出楼船,公若亲在行。héng hǎi chū lóu chuán,gōng ruò qīn zài xíng。
弱者忘其弱,强者讳其强。ruò zhě wàng qí ruò,qiáng zhě huì qí qiáng。
日为郭公日,霜者郭公霜。rì wèi guō gōng rì,shuāng zhě guō gōng shuāng。
初旭映东嵎,郭公坐堂皇。chū xù yìng dōng yú,guō gōng zuò táng huáng。
出则剖盈庭,入则理堆床。chū zé pōu yíng tíng,rù zé lǐ duī chuáng。
退食无三簋,解劳仅三觞。tuì shí wú sān guǐ,jiě láo jǐn sān shāng。
目不睹优施,耳不听清商。mù bù dǔ yōu shī,ěr bù tīng qīng shāng。
席客唯笾豆,实篚鲜玄黄。xí kè wéi biān dòu,shí fěi xiān xuán huáng。
不发居间书,不畏黄门郎。bù fā jū jiān shū,bù wèi huáng mén láng。
谁妒我郭公,嗟嗟彼狡童。shuí dù wǒ guō gōng,jiē jiē bǐ jiǎo tóng。
彼狡亦何知,畴能掩帝聪。bǐ jiǎo yì hé zhī,chóu néng yǎn dì cōng。
臣某诚无状,臣斥分固当。chén mǒu chéng wú zhuàng,chén chì fēn gù dāng。
贝锦亦有丝,薏苡亦有囊。bèi jǐn yì yǒu sī,yì yǐ yì yǒu náng。
浮尘翳明镜,磨之当益光。fú chén yì míng jìng,mó zhī dāng yì guāng。
重袖襺都梁,发之当益芳。zhòng xiù jiǎn dōu liáng,fā zhī dāng yì fāng。
德星在女牛,一夜徙他方。dé xīng zài nǚ niú,yī yè xǐ tā fāng。
甘霖正霢霂,改润隔塍秧。gān lín zhèng mài mù,gǎi rùn gé chéng yāng。
蹇驴困康庄,骐骥眼大荒。jiǎn lǘ kùn kāng zhuāng,qí jì yǎn dà huāng。
伯乐一相顾,天路遂腾骧。bó lè yī xiāng gù,tiān lù suì téng xiāng。
愿公健匕箸,愿公寿无疆。yuàn gōng jiàn bǐ zhù,yuàn gōng shòu wú jiāng。
公以衮衣来,竹马满道傍。gōng yǐ gǔn yī lái,zhú mǎ mǎn dào bàng。
今日悲相别,别后莫相忘。jīn rì bēi xiāng bié,bié hòu mò xiāng wàng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

斋日柬汝钦博士

王世贞

昼馀公事简,独坐候斜阳。zhòu yú gōng shì jiǎn,dú zuò hòu xié yáng。
偶却琴书扰,时闻花草香。ǒu què qín shū rǎo,shí wén huā cǎo xiāng。
清斋予不厌,别思尔俱长。qīng zhāi yǔ bù yàn,bié sī ěr jù zhǎng。
后夜知谁醉,惟言恨太常。hòu yè zhī shuí zuì,wéi yán hèn tài cháng。

题朱象玄小猕猴

王世贞

南中荣木食,怜尔滞长安。nán zhōng róng mù shí,lián ěr zhì zhǎng ān。
幸托王孙号,羞带楚人冠。xìng tuō wáng sūn hào,xiū dài chǔ rén guān。
意轻全欲窜,毳弱未禁寒。yì qīng quán yù cuàn,cuì ruò wèi jìn hán。
宁无离群叹,得食暂成欢。níng wú lí qún tàn,dé shí zàn chéng huān。

西山道中有感

王世贞

驱马度潺湲,声从乱叶间。qū mǎ dù chán yuán,shēng cóng luàn yè jiān。
高秋出远戍,落日满诸山。gāo qiū chū yuǎn shù,luò rì mǎn zhū shān。
寝殿金为室,长城玉作关。qǐn diàn jīn wèi shì,zhǎng chéng yù zuò guān。
垂衣先帝业,回首愧朝班。chuí yī xiān dì yè,huí shǒu kuì cháo bān。

濮阳李明府自新喻再寄予诗兹以觐事驻城外属时禁方严不得出视怅然有怀

王世贞

万里君南去,新诗得共夸。wàn lǐ jūn nán qù,xīn shī dé gòng kuā。
如何近帝里,转似隔天涯。rú hé jìn dì lǐ,zhuǎn shì gé tiān yá。
霜白枫难改,云黄日易斜。shuāng bái fēng nán gǎi,yún huáng rì yì xié。
还期载春酒,同醉洛阳花。hái qī zài chūn jiǔ,tóng zuì luò yáng huā。

赠明竺上人

王世贞

竺师震旦秀,天骨何昂藏。zhú shī zhèn dàn xiù,tiān gǔ hé áng cáng。
一雨万流合,斜阳千岭苍。yī yǔ wàn liú hé,xié yáng qiān lǐng cāng。
坐来杨枝水,忽发梅檀香。zuò lái yáng zhī shuǐ,hū fā méi tán xiāng。
拟问西方路,人天并杳茫。nǐ wèn xī fāng lù,rén tiān bìng yǎo máng。

贻寺僧

王世贞

且莫呼檀越,还携贫里箪。qiě mò hū tán yuè,hái xié pín lǐ dān。
无法可施汝,将心何处安。wú fǎ kě shī rǔ,jiāng xīn hé chù ān。
石床凉睡足,僧饭午钟残。shí chuáng liáng shuì zú,sēng fàn wǔ zhōng cán。
闻有函经在,能留次第看。wén yǒu hán jīng zài,néng liú cì dì kàn。

推案作苦息而试笔简子与

王世贞

推案轻过日,趋曹易逼年。tuī àn qīng guò rì,qū cáo yì bī nián。
故交咸卤莽,时态乍留连。gù jiāo xián lǔ mǎng,shí tài zhà liú lián。
满地疑词笔,千秋岂吏权。mǎn dì yí cí bǐ,qiān qiū qǐ lì quán。
忍判从此际,着意媚风烟。rěn pàn cóng cǐ jì,zhe yì mèi fēng yān。

同子与正叔夜过顺甫

王世贞

臈意深难尽,春光缓未回。là yì shēn nán jǐn,chūn guāng huǎn wèi huí。
日馀归案牍,天阔仅楼台。rì yú guī àn dú,tiān kuò jǐn lóu tái。
寂寞耽吾党,荣华逐世才。jì mò dān wú dǎng,róng huá zhú shì cái。
莫为残漏惜,过尔易徘徊。mò wèi cán lòu xī,guò ěr yì pái huái。

绿尊草堂为沈君赋

王世贞

君是休文裔,忘忧祇绿尊。jūn shì xiū wén yì,wàng yōu qí lǜ zūn。
飞花翻作径,野竹自为藩。fēi huā fān zuò jìng,yě zhú zì wèi fān。
客有携琴过,童知荷锸言。kè yǒu xié qín guò,tóng zhī hé chā yán。
壮心燕市酒,相对共销魂。zhuàng xīn yàn shì jiǔ,xiāng duì gòng xiāo hún。

哭宋郎中文明

王世贞

关左班初罢,楹间梦已长。guān zuǒ bān chū bà,yíng jiān mèng yǐ zhǎng。
古今殊顷刻,笑语落冥茫。gǔ jīn shū qǐng kè,xiào yǔ luò míng máng。
露被先生妇,挥金同舍郎。lù bèi xiān shēng fù,huī jīn tóng shě láng。
征途冰雪里,谁不为沾裳。zhēng tú bīng xuě lǐ,shuí bù wèi zhān shang。

哭宋郎中文明

王世贞

忆昨清源里,高秋驷马停。yì zuó qīng yuán lǐ,gāo qiū sì mǎ tíng。
犹然称节使,忽尔返刍灵。yóu rán chēng jié shǐ,hū ěr fǎn chú líng。
素旐寒仍发,朱扉雨自扃。sù zhào hán réng fā,zhū fēi yǔ zì jiōng。
新阡数行柳,谁复记青萍。xīn qiān shù xíng liǔ,shuí fù jì qīng píng。

至京喜仲芳尚在

王世贞

不谓夏台畔,能留复至今。bù wèi xià tái pàn,néng liú fù zhì jīn。
朝廷宁仗汝,天地独无心。cháo tíng níng zhàng rǔ,tiān dì dú wú xīn。
北极瞻逾切,中原畏转深。běi jí zhān yú qiè,zhōng yuán wèi zhuǎn shēn。
茫茫蓟门树,暝色满秋阴。máng máng jì mén shù,míng sè mǎn qiū yīn。

春日意不怿折简徐魏二子过饮

王世贞

客岁添殊易,生涯问转难。kè suì tiān shū yì,shēng yá wèn zhuǎn nán。
塞云经晚变,燕日到春寒。sāi yún jīng wǎn biàn,yàn rì dào chūn hán。
世眼翻相白,吾颜岂重丹。shì yǎn fān xiāng bái,wú yán qǐ zhòng dān。
且呼班尹醉,北斗任阑干。qiě hū bān yǐn zuì,běi dòu rèn lán gàn。

除夕

王世贞

忆昨江城暮,椒花耐晏眠。yì zuó jiāng chéng mù,jiāo huā nài yàn mián。
异乡春较缓,佳节意翻怜。yì xiāng chūn jiào huǎn,jiā jié yì fān lián。
馀食趋童稚,深杯拨岁年。yú shí qū tóng zhì,shēn bēi bō suì nián。
坐来残漏紧,骑马问朝天。zuò lái cán lòu jǐn,qí mǎ wèn cháo tiān。

除夕

王世贞

节物燕京盛,兹看太惋然。jié wù yàn jīng shèng,zī kàn tài wǎn rán。
荒荒羁臈色,衮衮竞新烟。huāng huāng jī là sè,gǔn gǔn jìng xīn yān。
忆语须同日,传觞有各天。yì yǔ xū tóng rì,chuán shāng yǒu gè tiān。
干戈竟何限,骨肉渐随缘。gàn gē jìng hé xiàn,gǔ ròu jiàn suí yuán。