古诗词

中丞行当雁门太守

王世贞

陆行疲车马,水行费舟航。lù xíng pí chē mǎ,shuǐ xíng fèi zhōu háng。
壮男罢耕耒,小妇抛蚕筐。zhuàng nán bà gēng lěi,xiǎo fù pāo cán kuāng。
商贾为废市,担者弛其装。shāng jiǎ wèi fèi shì,dān zhě chí qí zhuāng。
老父携弱儿,踉跄趋且僵。lǎo fù xié ruò ér,liáng qiāng qū qiě jiāng。
一州十七邑,倾都以彷徨。yī zhōu shí qī yì,qīng dōu yǐ páng huáng。
借问何所之,云送我郭公。jiè wèn hé suǒ zhī,yún sòng wǒ guō gōng。
郭公未下车,十室九尚空。guō gōng wèi xià chē,shí shì jiǔ shàng kōng。
郭公下车后,流徙即其宫。guō gōng xià chē hòu,liú xǐ jí qí gōng。
朝下赈粟书,夕上蠲租章。cháo xià zhèn sù shū,xī shàng juān zū zhāng。
去彼蟊与螟,树我稻与桑。qù bǐ máo yǔ míng,shù wǒ dào yǔ sāng。
一檄饱我饥,再檄起痍伤。yī xí bǎo wǒ jī,zài xí qǐ yí shāng。
三檄潢池内,帖帖波不扬。sān xí huáng chí nèi,tiē tiē bō bù yáng。
连城千万家,家家有郭公。lián chéng qiān wàn jiā,jiā jiā yǒu guō gōng。
百吏当谳案,案案有郭公。bǎi lì dāng yàn àn,àn àn yǒu guō gōng。
原田锄春雨,公若亲劝农。yuán tián chú chūn yǔ,gōng ruò qīn quàn nóng。
横海出楼船,公若亲在行。héng hǎi chū lóu chuán,gōng ruò qīn zài xíng。
弱者忘其弱,强者讳其强。ruò zhě wàng qí ruò,qiáng zhě huì qí qiáng。
日为郭公日,霜者郭公霜。rì wèi guō gōng rì,shuāng zhě guō gōng shuāng。
初旭映东嵎,郭公坐堂皇。chū xù yìng dōng yú,guō gōng zuò táng huáng。
出则剖盈庭,入则理堆床。chū zé pōu yíng tíng,rù zé lǐ duī chuáng。
退食无三簋,解劳仅三觞。tuì shí wú sān guǐ,jiě láo jǐn sān shāng。
目不睹优施,耳不听清商。mù bù dǔ yōu shī,ěr bù tīng qīng shāng。
席客唯笾豆,实篚鲜玄黄。xí kè wéi biān dòu,shí fěi xiān xuán huáng。
不发居间书,不畏黄门郎。bù fā jū jiān shū,bù wèi huáng mén láng。
谁妒我郭公,嗟嗟彼狡童。shuí dù wǒ guō gōng,jiē jiē bǐ jiǎo tóng。
彼狡亦何知,畴能掩帝聪。bǐ jiǎo yì hé zhī,chóu néng yǎn dì cōng。
臣某诚无状,臣斥分固当。chén mǒu chéng wú zhuàng,chén chì fēn gù dāng。
贝锦亦有丝,薏苡亦有囊。bèi jǐn yì yǒu sī,yì yǐ yì yǒu náng。
浮尘翳明镜,磨之当益光。fú chén yì míng jìng,mó zhī dāng yì guāng。
重袖襺都梁,发之当益芳。zhòng xiù jiǎn dōu liáng,fā zhī dāng yì fāng。
德星在女牛,一夜徙他方。dé xīng zài nǚ niú,yī yè xǐ tā fāng。
甘霖正霢霂,改润隔塍秧。gān lín zhèng mài mù,gǎi rùn gé chéng yāng。
蹇驴困康庄,骐骥眼大荒。jiǎn lǘ kùn kāng zhuāng,qí jì yǎn dà huāng。
伯乐一相顾,天路遂腾骧。bó lè yī xiāng gù,tiān lù suì téng xiāng。
愿公健匕箸,愿公寿无疆。yuàn gōng jiàn bǐ zhù,yuàn gōng shòu wú jiāng。
公以衮衣来,竹马满道傍。gōng yǐ gǔn yī lái,zhú mǎ mǎn dào bàng。
今日悲相别,别后莫相忘。jīn rì bēi xiāng bié,bié hòu mò xiāng wàng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

子与病后见贻新诗六章次答

王世贞

病色坚高卧,生涯浅卜居。bìng sè jiān gāo wò,shēng yá qiǎn bo jū。
莫疑杯外影,须却枕中书。mò yí bēi wài yǐng,xū què zhěn zhōng shū。
陶墅偏宜秫,潘园好艺蔬。táo shù piān yí shú,pān yuán hǎo yì shū。
残年幸犹在,随我狎樵渔。cán nián xìng yóu zài,suí wǒ xiá qiáo yú。

子与病后见贻新诗六章次答

王世贞

亦有清狂疾,饶君善酒尊。yì yǒu qīng kuáng jí,ráo jūn shàn jiǔ zūn。
物情双药裹,吾道一衡门。wù qíng shuāng yào guǒ,wú dào yī héng mén。
伏枥人俱老,冲星剑尚存。fú lì rén jù lǎo,chōng xīng jiàn shàng cún。
此生终海岳,不死任乾坤。cǐ shēng zhōng hǎi yuè,bù sǐ rèn qián kūn。

子与病后见贻新诗六章次答

王世贞

萧条一书札,新自霅中来。xiāo tiáo yī shū zhá,xīn zì zhà zhōng lái。
惫与贫争长,愁将老暗催。bèi yǔ pín zhēng zhǎng,chóu jiāng lǎo àn cuī。
诗魔应稍退,酒债未全开。shī mó yīng shāo tuì,jiǔ zhài wèi quán kāi。
了却无生后,春风几百回。le què wú shēng hòu,chūn fēng jǐ bǎi huí。

寄黄生舒华

王世贞

及尔书来日,行藏更可怜。jí ěr shū lái rì,xíng cáng gèng kě lián。
一官诗自罢,万态酒堪捐。yī guān shī zì bà,wàn tài jiǔ kān juān。
老岂时人力,穷馀异代权。lǎo qǐ shí rén lì,qióng yú yì dài quán。
何当具瓢笠,握手太湖烟。hé dāng jù piáo lì,wò shǒu tài hú yān。

寄答明卿二首

王世贞

闽海迢遥路,柴门放逐身。mǐn hǎi tiáo yáo lù,chái mén fàng zhú shēn。
双鱼不自意,五马更何人。shuāng yú bù zì yì,wǔ mǎ gèng hé rén。
旧态俄能发,穷交转向真。jiù tài é néng fā,qióng jiāo zhuǎn xiàng zhēn。
相逢未可定,佳句眼堪新。xiāng féng wèi kě dìng,jiā jù yǎn kān xīn。

寄答明卿二首

王世贞

侧目中原并,游踪晚路偏。cè mù zhōng yuán bìng,yóu zōng wǎn lù piān。
一麾仍领郡,万死及归田。yī huī réng lǐng jùn,wàn sǐ jí guī tián。
宦在何妨薄,诗成祇共怜。huàn zài hé fáng báo,shī chéng qí gòng lián。
高鹏与低鴳,天地亦茫然。gāo péng yǔ dī yàn,tiān dì yì máng rán。

为张茂才赠张将军时治艘南京

王世贞

客言保障地,无复使君贤。kè yán bǎo zhàng dì,wú fù shǐ jūn xián。
礼乐原蒐贵,楼船汉将专。lǐ lè yuán sōu guì,lóu chuán hàn jiāng zhuān。
令严朱桁月,烽净白门烟。lìng yán zhū héng yuè,fēng jìng bái mén yān。
更有平原馆,衔恩国士偏。gèng yǒu píng yuán guǎn,xián ēn guó shì piān。

舟次辱华存叔见示投赠之作有答

王世贞

不为风尘色,吾庐卧自深。bù wèi fēng chén sè,wú lú wò zì shēn。
时名双屈指,物态一惊心。shí míng shuāng qū zhǐ,wù tài yī jīng xīn。
姓字劳波及,文章久陆沈。xìng zì láo bō jí,wén zhāng jiǔ lù shěn。
相看布衣在,飞动不能禁。xiāng kàn bù yī zài,fēi dòng bù néng jìn。

舟次辱华存叔见示投赠之作有答

王世贞

莫问援琴意,惟怜执手时。mò wèn yuán qín yì,wéi lián zhí shǒu shí。
新诗过草速,疏烛受花迟。xīn shī guò cǎo sù,shū zhú shòu huā chí。
岁月吾初有,乾坤尔自知。suì yuè wú chū yǒu,qián kūn ěr zì zhī。
春波正辽阔,未敢定前期。chūn bō zhèng liáo kuò,wèi gǎn dìng qián qī。

尤子求尝自言其手画苏长公后赤壁赋甚精索余书赋其尾未果今年冬子求忽使阿獠携此卷来乞二金为腊夕之资余如数与之还其卷为书赋且题一五言律子求可付虎儿善藏之勿售非其人也

王世贞

只倚曹韩贵,穷来泥所如。zhǐ yǐ cáo hán guì,qióng lái ní suǒ rú。
真成乞米帖,吾岂换鹅书。zhēn chéng qǐ mǐ tiē,wú qǐ huàn é shū。
笔底青山在,灯前白发疏。bǐ dǐ qīng shān zài,dēng qián bái fā shū。
吴门有长铗,慎莫叹无鱼。wú mén yǒu zhǎng jiá,shèn mò tàn wú yú。

答沈山人嘉则二首

王世贞

满眼交游态,相过意独深。mǎn yǎn jiāo yóu tài,xiāng guò yì dú shēn。
醉来扶任侠,老去急知音。zuì lái fú rèn xiá,lǎo qù jí zhī yīn。
零落家人产,纵横国士心。líng luò jiā rén chǎn,zòng héng guó shì xīn。
未须论往事,呜咽对沾襟。wèi xū lùn wǎng shì,wū yàn duì zhān jīn。

答沈山人嘉则二首

王世贞

兄弟逢家难,仓皇并挂冠。xiōng dì féng jiā nán,cāng huáng bìng guà guān。
莫言归计早,犹作畏途看。mò yán guī jì zǎo,yóu zuò wèi tú kàn。
萝薜褰愁入,松杉掩泪残。luó bì qiān chóu rù,sōng shān yǎn lèi cán。
唯应狱中剑,虹色为君寒。wéi yīng yù zhōng jiàn,hóng sè wèi jūn hán。

观夜猎醉作

王世贞

老分穷愁在,归堪一事狂。lǎo fēn qióng chóu zài,guī kān yī shì kuáng。
由来学剑晚,肯为著书忙。yóu lái xué jiàn wǎn,kěn wèi zhù shū máng。
花径朝浮白,霜天夜走黄。huā jìng cháo fú bái,shuāng tiān yè zǒu huáng。
衰颜且涂抹,阑入少年场。shuāi yán qiě tú mǒ,lán rù shǎo nián chǎng。

与舍弟郊行访旧作

王世贞

风日江乡好,连翩并所如。fēng rì jiāng xiāng hǎo,lián piān bìng suǒ rú。
门人两篮舆,贫旧一茅庐。mén rén liǎng lán yú,pín jiù yī máo lú。
时见青烟远,因知黄叶疏。shí jiàn qīng yān yuǎn,yīn zhī huáng yè shū。
悠然浅酌罢,随意狎樵渔。yōu rán qiǎn zhuó bà,suí yì xiá qiáo yú。

寄陆考功与绳

王世贞

自起东山驾,苍生果不虚。zì qǐ dōng shān jià,cāng shēng guǒ bù xū。
舜门悬水镜,尧日满公车。shùn mén xuán shuǐ jìng,yáo rì mǎn gōng chē。
契合孤忠后,穷分一气馀。qì hé gū zhōng hòu,qióng fēn yī qì yú。
久安遗世略,不草绝交书。jiǔ ān yí shì lüè,bù cǎo jué jiāo shū。