古诗词

郊外暮回书事

陶益

策杖寻幽竟日闲,笋舆冲黑向城还。cè zhàng xún yōu jìng rì xián,sǔn yú chōng hēi xiàng chéng hái。
山含古寺虚无里,路绕冥鸿灭没间。shān hán gǔ sì xū wú lǐ,lù rào míng hóng miè méi jiān。
刁斗遥闻消醉语,接䍦倒著解愁颜。diāo dòu yáo wén xiāo zuì yǔ,jiē lí dào zhù jiě chóu yán。
何人更弄桓伊笛,飞尽寒梅月满关。hé rén gèng nòng huán yī dí,fēi jǐn hán méi yuè mǎn guān。

陶益

陶益,字允谦,号练江居士、江门迂客。其祖本为郁林人,附籍新会。明世宗嘉靖三十五年(一五五六)以明经授江西永新训导。读书博学强记,精易通理。尝日集诸生,讲白沙之学于明伦堂;又构樾墩书屋,读书其中。抚按交荐,以目疾辞归,年八十卒。著有《练江子樾墩集》。清顾嗣协《冈州遗稿》卷五、清温汝能《粤东诗海》卷二一有传。 陶益的作品>>

猜您喜欢

静夜偶作二首

陶益

灯光悬榻步虚亭,自理瑶琴酒既醒。dēng guāng xuán tà bù xū tíng,zì lǐ yáo qín jiǔ jì xǐng。
徙倚冒寒瞻斗柄,长林争弄露华青。xǐ yǐ mào hán zhān dòu bǐng,zhǎng lín zhēng nòng lù huá qīng。

静夜偶作二首

陶益

客散徘徊夜更幽,房栊月出在楼头。kè sàn pái huái yè gèng yōu,fáng lóng yuè chū zài lóu tóu。
胡奴睡美呼不得,隔竹茶烟手自抽。hú nú shuì měi hū bù dé,gé zhú chá yān shǒu zì chōu。

赠杯流僧

陶益

云游佛子常默然,难究何从复何极。yún yóu fú zi cháng mò rán,nán jiū hé cóng fù hé jí。
但言了了即欲行,本来面目信能识。dàn yán le le jí yù xíng,běn lái miàn mù xìn néng shí。

赠杯流僧

陶益

倏然乘风不可攀,渺渺浮于湖海间。shū rán chéng fēng bù kě pān,miǎo miǎo fú yú hú hǎi jiān。
他年五岳如遍览,石髓延尔住罗山。tā nián wǔ yuè rú biàn lǎn,shí suǐ yán ěr zhù luó shān。

和西樵道中作二首

陶益

四峰盘结宰相园,松隐楼台竹隐垣。sì fēng pán jié zǎi xiāng yuán,sōng yǐn lóu tái zhú yǐn yuán。
小歇翳门斜石径,青天白日雨声繁。xiǎo xiē yì mén xié shí jìng,qīng tiān bái rì yǔ shēng fán。

和西樵道中作二首

陶益

杖拄樵云步步高,东风吹绿旧庭皋。zhàng zhǔ qiáo yún bù bù gāo,dōng fēng chuī lǜ jiù tíng gāo。
竹枝声在双鱼岭,谁采茶花不惮劳。zhú zhī shēng zài shuāng yú lǐng,shuí cǎi chá huā bù dàn láo。

鹤峰

陶益

石坂霞流逼太清,瑶台长自护题名。shí bǎn xiá liú bī tài qīng,yáo tái zhǎng zì hù tí míng。
羽衣道士游何处,锡响峰前白鹿惊。yǔ yī dào shì yóu hé chù,xī xiǎng fēng qián bái lù jīng。

紫姑峰

陶益

霓裳翠黛向春风,斗影晴娇岁岁同。ní shang cuì dài xiàng chūn fēng,dòu yǐng qíng jiāo suì suì tóng。
仙子不来环佩冷,婵娟长伴水晶宫。xiān zi bù lái huán pèi lěng,chán juān zhǎng bàn shuǐ jīng gōng。

访郑隐君不遇二首

陶益

起病追寻白社前,清斋云树故依然。qǐ bìng zhuī xún bái shè qián,qīng zhāi yún shù gù yī rán。
巾箱面壁茶瓶歇,自拨无弦对暮天。jīn xiāng miàn bì chá píng xiē,zì bō wú xián duì mù tiān。

访郑隐君不遇二首

陶益

高人晓出未曾还,石竹菖蒲自作闲。gāo rén xiǎo chū wèi céng hái,shí zhú chāng pú zì zuò xián。
安得云函开玉检,即携三绝候重关。ān dé yún hán kāi yù jiǎn,jí xié sān jué hòu zhòng guān。

卧病和社中志喜诗

陶益

春来苦旱百忧并,伏枕犹增感物清。chūn lái kǔ hàn bǎi yōu bìng,fú zhěn yóu zēng gǎn wù qīng。
近得田畴好消息,小池疏雨白莲生。jìn dé tián chóu hǎo xiāo xī,xiǎo chí shū yǔ bái lián shēng。

别樵叟

陶益

采药荒原抚断碑,偶从樵叟坐移时。cǎi yào huāng yuán fǔ duàn bēi,ǒu cóng qiáo sǒu zuò yí shí。
别来正想难寻处,岐路西风乱鬓丝。bié lái zhèng xiǎng nán xún chù,qí lù xī fēng luàn bìn sī。

越堠二首

陶益

驿程临堠堠临溪,九曲风烟迥不迷。yì chéng lín hòu hòu lín xī,jiǔ qū fēng yān jiǒng bù mí。
过至石桥题柱地,浮云暝鸟隔城低。guò zhì shí qiáo tí zhù dì,fú yún míng niǎo gé chéng dī。

越堠二首

陶益

厚貌亭亭向远冿,连天芳草没缁尘。hòu mào tíng tíng xiàng yuǎn jiān,lián tiān fāng cǎo méi zī chén。
五噫一去关山暮,多少王孙认不真。wǔ yī yī qù guān shān mù,duō shǎo wáng sūn rèn bù zhēn。

小睡

陶益

方书倦阅废长篇,却扫眠云只块然。fāng shū juàn yuè fèi zhǎng piān,què sǎo mián yún zhǐ kuài rán。
最恼残阳不相量,穿帘还到石床边。zuì nǎo cán yáng bù xiāng liàng,chuān lián hái dào shí chuáng biān。