古诗词

题夏尚书横披山水

杨荣

青山绵亘何盘盘,空翠杳霭连冈峦。qīng shān mián gèn hé pán pán,kōng cuì yǎo ǎi lián gāng luán。
千寻黛色云中出,万叠芙蓉天际看。qiān xún dài sè yún zhōng chū,wàn dié fú róng tiān jì kàn。
悬崖峭壁真奇绝,百尺飞泉洒晴雪。xuán yá qiào bì zhēn qí jué,bǎi chǐ fēi quán sǎ qíng xuě。
石磴高低入渺茫,岚光远近相明灭。shí dèng gāo dī rù miǎo máng,lán guāng yuǎn jìn xiāng míng miè。
其中茅屋临水开,野桥曲涧纷萦回。qí zhōng máo wū lín shuǐ kāi,yě qiáo qū jiàn fēn yíng huí。
抱琴客向谁家去,鼓棹人从何处来。bào qín kè xiàng shuí jiā qù,gǔ zhào rén cóng hé chù lái。
百花烂漫争妍媚,远树参差带新霁。bǎi huā làn màn zhēng yán mèi,yuǎn shù cān chà dài xīn jì。
初疑盘谷隔风烟,忽讶桃源在尘世。chū yí pán gǔ gé fēng yān,hū yà táo yuán zài chén shì。
人间此景那可逢,嗟哉画史何其工。rén jiān cǐ jǐng nà kě féng,jiē zāi huà shǐ hé qí gōng。
摩挲展玩不忍释,为写清兴思无穷。mó sā zhǎn wán bù rěn shì,wèi xiě qīng xīng sī wú qióng。

杨荣

明福建建安人,字勉仁,初名子荣。建文二年进士。授编修。成祖即位,入文渊阁,令更名荣。多次从成祖北巡及出塞,凡宣诏出令,及旗志符验,必得荣奏乃发。累官文渊阁大学士。永乐二十二年之役,抵达兰纳穆尔河,不见敌,议进止,惟荣与金幼孜言宜班师。帝从之。中途,帝卒。荣与幼孜以去京师远,秘不发丧。仁宗即位,累进谨身殿大学士,工部尚书。宣德元年,汉王朱高煦反,荣首请帝亲征。加少傅。正统三年进少师。荣历事四朝,谋而能断。与杨士奇、杨溥同辅政,并称三杨。卒谥文敏。有《后北征记》、《杨文敏集》。 杨荣的作品>>

猜您喜欢

广寿堂

杨荣

翼翼高堂,有华其构。yì yì gāo táng,yǒu huá qí gòu。
匪堂之华,惟以广寿。fěi táng zhī huá,wéi yǐ guǎng shòu。
寿之修短,实出于天。shòu zhī xiū duǎn,shí chū yú tiān。
何以广之,惟医之全。hé yǐ guǎng zhī,wéi yī zhī quán。
六气所干,七情所触。liù qì suǒ gàn,qī qíng suǒ chù。
沈疴危亡,厥寿斯促。shěn kē wēi wáng,jué shòu sī cù。
念兹短折,曷由济之。niàn zī duǎn zhé,hé yóu jì zhī。
圣神立教,莫切于医。shèng shén lì jiào,mò qiè yú yī。
猗欤韩氏,忠献之裔。yī yú hán shì,zhōng xiàn zhī yì。
世居姑苏,民受其惠。shì jū gū sū,mín shòu qí huì。
惟公承之,荷国宠恩。wéi gōng chéng zhī,hé guó chǒng ēn。
典职从容,出入金门。diǎn zhí cóng róng,chū rù jīn mén。
惟公之心,悯此抱疢。wéi gōng zhī xīn,mǐn cǐ bào chèn。
活人孔多,曾莫之靳。huó rén kǒng duō,céng mò zhī jìn。
公既逝矣,高堂犹存。gōng jì shì yǐ,gāo táng yóu cún。
匪公广之,有子有孙。fěi gōng guǎng zhī,yǒu zi yǒu sūn。
子孙绳绳,寿者益广。zi sūn shéng shéng,shòu zhě yì guǎng。
积此阴功,厥报斯享。jī cǐ yīn gōng,jué bào sī xiǎng。
求公之德,实在斯堂。qiú gōng zhī dé,shí zài sī táng。
播之咏歌,永世其光。bō zhī yǒng gē,yǒng shì qí guāng。